Chương 28
Tác giả: Quyết Tuyệt
Edit: Kaorurits
Những lão sư đó tốn không ít miệng lưỡi mới làm cha Ngôn tin tưởng rằng con trai mình thật sự rất thông minh.
Sau đó, chờ tiễn các lão sư đi rồi, cha Ngôn lập tức nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: "Con đứa nhỏ này, con thông minh như vậy, trước đó sao không chịu học tập đàng hoàng?!"
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Thật không hổ là cha Ngôn sủng ái con trai đến cực điểm, các lão sư nói vậy thôi, ông vậy mà tin ngay!
Tốt, không chỉ là cha Ngôn, mẹ Ngôn cũng tin như vậy, lúc này ôn nhu nhìn Ngôn Cảnh Tắc: "Cảnh Tắc, ma ma đã nói con thông minh từ nhỏ mà, trước kia thành tích kém, đều là vì không chịu học thôi!"
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Trang Cao Hàng nói, cho dù con có thi hạng nhất từ dưới đếm lên, tương lai cũng có thể thoải mái mà sống, nên con mới không dụng tâm học hành."
Hắn tận hết sức lực ở trước mặt cha mẹ đội cho Trang Cao Hàng cái nồi*.
(*đổ hết tội lỗi)
Nhưng mà cái nồi này, Trang Cao Hàng đội cũng không oan.
Nguyên chủ thật sự không ngu ngốc, cũnh có chỉ số thông minh trung đẳng, khi còn nhỏ cũng rất thông minh, còn do tính cách hoạt bát nên có một đống bằng hữu, lúc tiểu học tuy có nghịch ngợm gây sự một chút, nhưng trước kì thi lâm thời ôm chân Phật*, cũng có thể thi được thành tích tốt.
(*tương tự nước đến chân mới nhảy)
Thậm chí vì đầu óc lung lay, có đôi khi đề thi toán xuất hiện bài mà lão sư chưa dạy qua, người khác làm không được, nguyên chủ có thể làm được.
Đại khái chính là vì như vậy, Trang Cao Hàng có chút ghen ghét, liền bắt đầu xúi giục nguyên chủ đi chơi, nhét tư tưởng học là vô dụng cho nguyên chủ.
Bản thân nguyên chủ chính là thích chơi, Trang Cao Hàng xúi giục như thế, tự nhiên là mê chơi điên cuồng.
Rồi sau đó, đặc biệt là sau nỗ lực năm lớp 9, thi đậu vào Nhất Trung, nguyên chủ cũng nghĩ đến muốn hăng hái, chăm chỉ cùng Trang Cao Hàng học thi lên đại học, kết quả Trang Cao Hàng nói bọn họ dù sao cũng xuất ngoại, không cần vất vả thi đại học…
Bản thân nguyên chủ cũng không thích học tập, liền thống khoái mà không học.
Ngôn Cảnh Tắc lúc này, thêm mắm thêm muối mà đem những việc này nói với cha Ngôn mẹ Ngôn.
Cha Ngôn mẹ Ngôn trong lúc nhất thời càng hận Trang Cao Hàng, còn nhớ lại chuyện lúc trước.
“Con xác thật từ nhỏ đã thông minh, lúc mới hai ba tuổi, mẹ con cất cao giọng hát cho con nghe, con nghe mấy lần liền sẽ đi theo hừ hừ, còn tự mình biên vũ đạo nhảy.” cha Ngôn nhớ lại chuyện trước kia, trên mặt tràn đầy vui mừng.
Ngôn Cảnh Tắc: “……” con nít hai ba tuổi đi theo, hát theo, vặn vặn mông, cũng có thể trở thành chứng cứ thông minh à?
"Con mới mười tháng đã biết nhận người rồi, hỏi ma ma con là ai, con liền chỉ ngón tay vào mẹ, gọi mẹ!" mẹ Ngôn cũng tràn ngập hoài niệm, biểu tình ôn nhu.
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Cái này còn lợi hại hơn, chuyện con nít mười tháng cũng lấy ra nói! Con nít mười tháng nào mà không biết mẹ nó trời?
"Đứa nhỏ này lúc học lớp một, rất nhiều lần được một trăm điểm!"
"Khi đó nó còn cầm giấy khen!"
“Đứa nhỏ này năm sơ trung, ngữ văn cùng tiếng Anh chưa bao giờ chịu học một chút, thi kết quả không tốt, nhưng kỳ thật thành tích môn toán vẫn luôn không kém.”
“Đúng vậy, mới nỗ lực mấy tháng, liền thi đậu Nhất Trung!”
……
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Nguyên chủ vào được Nhất Trung, rõ ràng là mua! Mua!
Thôi, cha Ngôn mẹ Ngôn tự tin như vậy, đối với hắn có chỗ lợi.
Hắn có thể đường đường làm một thiên tài!
Thứ bảy học một ngày, ngày cuối tuần, Ngôn Cảnh Tắc lại theo các lão sư củng cố thành quả học tập trước một ngày.
Các loại đề hình khoa học tự nhiên hiểu hết, Ngữ Văn viết văn đọc hiểu các loại ổn hết, mông ngày công phu cũng trôi qua.
Giữa chừng, hắn còn video call với Trình An Tu một chút, thả lỏng tâm tình.
Học tập là lao dật kết hợp, học mệt mỏi thì nên tìm bạn trai thả lỏng thả lỏng!
Ngôn Cảnh Tắc cuối tuần trôi qua thật sự vui sướng, Trang Cao Hàng thì không giống vậy.
Trang Cao Hàng trong nhà quản rất nghiêm, chính y cũng phi thường hiếu thắng, mọi việc đều muốn tranh hạng nhất, nếu không phải như vậy, y cũng sẽ không hận Trình An Tu.
Kết quả, nguyên bản là kế sách đối phó Trình An Tu vạn vô nhất thất*, thế mà lại có sai lầm.
(*tuyệt đối không sai lầm, một câu trong Tam Quốc Diễn Nghĩa)
Này vẫn chưa tính, Ngôn Cảnh Tắc vậy mà còn ồn ào cắt đứt tình bạn với y.
Ngay từ lúc đầu, Trang Cao Hàng kỳ thật không để trong lòng, trước kia Ngôn Cảnh Tắc cũng cãi nhau với y, nhưng mặc kệ rốt cuộc là ai sai, Ngôn Cảnh Tắc cuối cùng đều sẽ chủ động nhận sai về mình.
Hơn nữa, y cảm thấy không có Ngôn Cảnh Tắc cũng không có gì ghê gớm.
Nhưng mà lần này Ngôn Cảnh Tắc không nhận sai với y, không chỉ có như thế, Ngôn Cảnh Tắc còn đi khắp nơi hạ mặt mũi của y!
Này còn chưa tính, không có Ngôn Cảnh Tắc, thật đúng là không được!
Cha mẹ y làm quan chức chính phủ, không có khả năng cho y quá nhiều tiền để y tùy ý tiêu phí, y trước kia ăn xài, rất nhiều đều là Ngôn Cảnh Tắc phụ trách.
Hiện tại không có Ngôn Cảnh Tắc, y đến lớp bổ túc cũng không vào được!
Mà cuối tuần, dĩ vãng y sẽ đi học thuật cưỡi ngựa, hoặc là đánh gôn gì đó, thả lỏng một chút, nhưng hiện tại Ngôn Cảnh Tắc trực tiếp ngừng thẻ hội viên của y.
Ngôn Cảnh Tắc cũng làm ra trò đấy!
Ngoài ra, một vòng trường học, y trôi qua cũng chẳng ra gì.
Lớp một lớp hai vẫn luôn ở thế cạnh tranh, y đột nhiên từ lớp một xuống lớp hai, còn vì nguyên nhân bán đứng bạn bè như vậy… Học sinh lớp hai đối với y cũng không hữu hảo.
Sau đó cũng không biết có phải ảo giác của y không, y chung quy cảm thấy lão sư dạy toán của lớp hai, giảng bài không bằng Trình lão sư.
Hơn nữa Ngôn Cảnh Tắc còn mỗi ngày trước mặt y theo đuổi Trình An Tu, y càng không thoải mái.
Những người khác đều cảm thấy Trình An Tu cũng không thích Ngôn Cảnh Tắc, y chính là biết, Trình An Tu kỳ thật rất thích Ngôn Cảnh Tắc —— y còn chép qua bút ký Trình An Tu chuyên môn sửa soạn cho Ngôn Cảnh Tắc!
Cho nên hai người này, kỳ thật là ở ngay trước mắt mọi người khanh khanh ta ta!
Thứ hai thời điểm đến trường, Trang Cao Hàng như cũ tâm tình rất kém, Bộc Trí cùng y đi học chú ý đến, liền nói: "Cao Hàng, cậu yên tâm, tớ nhất định giúp cậu giáo huấn Ngôn Cảnh Tắc một trận!"
Bộc Trí vẫn luôn có kế hoạch muốn giáo huấn Ngôn Cảnh Tắc, muốn đánh Ngôn Cảnh Tắc một trận.
Chỉ là ở trong trường học y khó mà động thủ, ở ngoài trường học thì… Ngôn Cảnh Tắc trước kia cứ đi ra ngoài quậy phá khắp nơi, hiện tại thế mà lại gọi tài xế bảo tiêu đến đón mỗi ngày, sau khi về nhà là không ra khỏi cửa!
Y tìn không thấy cơ hội động thủ!
“Không cần, rốt cuộc vẫn là bằng hữu nhiều năm như vậy.” Trang Cao Hàng nói.
Nhắc tới "bằng hữu nhiều năm như vậy”, Bộc Trí càng tức giận: “Hắn căn bản không coi chúng ta là bằng hữu!”
Hai người đang nói, một chiếc siêu xe dừng lại ở cổng trường, sau đó Ngôn Cảnh Tắc khoác đồng phục, xách theo cặp sách từ trên xe xuống.
Hắn bộ dáng trời sinh mang theo khí tức lưu manh, nhìn xấu xa, thấy bọn họ, càng lộ ra nụ cười xấu xa đi tới: “Không nghĩ tới ở cổng trường sẽ gặp được hai người…”
“Hừ!” Cho rằng Ngôn Cảnh Tắc là lại đây làm hòa, Bộc Trí hừ lạnh một tiếng.
Kết quả Ngôn Cảnh Tắc nói tiếp: “Vận khí của tôi cũng quá kém!”
Thời điểm Bộc Trí nhìn Ngôn Cảnh Tắc, trong mắt đều bốc hỏa.
Ngôn Cảnh Tắc lại còn không bỏ qua, lại nói: “Đúng rồi Trang Cao Hàng, cậu dựa vào các lớp phụ đạo, mới có thể thi được hạng hai của khối, lần này tôi không có tiêu tiền cho cậu đăng ký lớp, cậu còn có thể ổn định thành tích không đấy?"
Ngôn Cảnh Tắc lời này nói ra rất lớn tiếng, người ở chung quanh nghe thấy, đều cả kinh.
Trang Cao Hàng học phụ đạo, là Ngôn Cảnh Tắc chi trả?
Ánh mắt mọi người nhìn Trang Cao Hàng, đều không thích hợp.
Trang Cao Hàng sắc mặt cũng trở nên rất khó xem: “Cậu vẫn là nên nhớ thương thành tích của mình đi!”
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Tôi thành tích thật sự rất ổn, không cần cậu nhớ thương, về sau hạng hai của khối không phải vị trí của cậu nữa, là của tôi."
Người xung quanh: “……” Ngôn Cảnh Tắc càng ngày càng khoác lác!
Hắn không phải là cảm thấy chỉ học một tuần là thi được hạng nhì khối chứ?
Đám đàn em Ngôn Cảnh Tắc càng là vô cùng xấu hổ: Lão đại bọn họ mấy hôm trước còn xem sách giáo khoa sơ trung mà?~
Trang Cao Hàng đã bị tức cười: “Không nghĩ tới cậu không biết xấu hổ như vậy.”
“Tôi không biết xấu hổ hồi nào? Tôi từ trước đến nay chỉ thích nói thật thôi.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Trang Cao Hàng, cậu chờ đi, tôi sớm hay muộn cũng sẽ đem cậu đạp dưới lòng bàn chân!”
Ngôn Cảnh Tắc nói xong, hướng tới Trang Cao Hàng lộ ra một nụ cười khiêu khích, lúc này mới rời đi.
Hắn gần đây vẫn luôn ở cố ý chọc giận Trang Cao Hàng, kéo cừu hận của Trang Cao Hàng.
Trang Cao Hàng người này thủ đoạn rất xấu xa, hắn có chỗ sợ Trang Cao Hàng dùng thủ đoạn bỉ ổi đối phó Trình An Tu, nếu như vậy, liền đem cừu hận kéo đến trên người mình là được.
Làm như vậy, còn có thể làm Trang Cao Hàng thật phẫn nộ, sau đó bởi vì phẫn nộ dẫn đến làm sai chuyện.
Cho Trang Cao Hàng ít phiền toái, Ngôn Cảnh Tắc vui sướng đến lớp mười, chuẩn bị kỳ thi tháng sắp tới.
Nhất Trung bình thường thi cử sẽ tương đối khó một chút, đề mục thi tháng sẽ càng xảo quyệt.
Nhưng trong đó có vài mục so với bài tập Trình An Tu cho hắn luyện, không khác biệt lắm.
Trình An Tu tủ đề cũng quá chuẩn!
Ngôn Cảnh Tắc nhanh như bay mà làm bài, đại đa số đều làm được rất thông thuận, một vài đề cập do trước đó nguyên chủ không nghe giảng cho tốt, hắn liền nỗ lực nhớ lại, thêm suy đoán bản thân, cho ra đáp án.
Không chỉ có như thế, lúc hắn thi, còn không biết xấu hổ mà dùng nét chữ của Trình An Tu.
Chữ nguyên chủ quá khó coi, còn chữ Trình An Tu lại sạch sẽ chỉnh tề, đặc biệt thích hợp dùng để thi cử!
Hơn nữa lão sư nhìn thấy bài thi của Trình An Tu, lúc chấm điểm nói không chừng sẽ phóng khoáng một chút…… Khụ khụ!
Phải biết rằng, môn khoa học tự nhiên tuy rằng hắn không có vấn đề, nhưng ngữ văn viết văn gì đó, vẫn là có vấn đề rất lớn!
Một môn thi vừa thi xong, các lão sư của môn đó đã bắt đầu chấm bài.
Lúc chấm bài thi, tên học sinh được dán lại, nhưng nhiều lão sư đều có thể nhận ra chữ của học sinh mình yêu thích, lão sư Ngữ Văn càng không cần phải nói.
Bởi vì bài thi của Trình An Tu viết đến gần như so được với đáp án tiêu chuẩn, cơ hồ lão sư Ngữ Văn xem qua bài thi, đều nhận ra được chữ của cậu.
Hôm nay, chấm bài chấm bài, một lão sư Ngữ Văn nói: "Trình An Tu có phải bị chuyện trước đó ảnh hưởng không? Trò ấy lần này thi Ngữ Văn, viết thiếu hơi nhiều chỗ đấy, hành văn cũng có chỗ không ổn, trò ấy lần này Ngữ Văn kéo điểm nghiêm trọng, cũng không biết còn được hạng nhất nổi không."
"Chắc là không? Bài thi Trình An Tu tôi vừa chấm xong rồi, cũng hoàn mỹ nhue trước kia mà" một lão sư khác nói.
"Thầy xác định chứ? Bài thi trên tay tôi rõ ràng là chữ Trình An Tu mà."
"Bài trên tay tôi không chỉ là chữ Trình An Tu, còn không bị trừ điểm nào, tôi liền tượng trưng trừ tí điểm viết văn thôi!"
“Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
Hai lão sư hai mặt nhìn nhau, đột nhiên ý thức được cái gì.
Lão sư nói bài thi Trình An Tu có nhiều lỗi kia cầm bài thi trên tay, mặt đầy khiếp sợ: "Không thể nào, chẳng lẽ đây là bài thi của Ngôn Cảnh Tắc? Trò ấy có thể thi tốt như vậy? Từ từ, tôi còn tưởng rằng đây là Trình An Tu cơ, viết văn cho trò ấy thêm điểm! Không được tôi muốn trừ về!”
Lão sư này lập tức phải chấm bài thi một lần nữa, cuối cùng vẫn là Lưu lão sư uống một ngụm sâm Mỹ nấu cẩu kỷ, chậm rì rì nói: “Ngôn Cảnh Tắc thật vất vả mới nguyện ý học tập, chúng ta hẳn là nên cổ vũ trò ấy một chút… Không cần trừ điểm ngược lại đâu."
Lời này rất có đạo lý.
Ngôn Cảnh Tắc có thể thi tốt như vậy, đã không dễ dàng, bọn họ không cần trừ điểm nhiều như vậy…
Lão sư Ngữ văn cuối cùng quyết định buông tha Ngôn Cảnh Tắc một lần.
Lúc này, lão sư khác, cũng gặp một chút vấn đề.
Hết chương 28.