Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 126




Tất cả y phục của Phượng Thiển đều bị Quân Mặc Ảnh xé hỏng rồi, mà ngay cả trên áo choàng của Quân Mặc Ảnh cũng dính nhiều dấu vết, vì thế lúc bọn họ muốn hồi cung, mới phát hiện hai người như bây giờ không thể có cách ra cửa.

Trong khi Phượng Thiển đỏ mặt nhìn chằm chằm, Quân Mặc Ảnh lại câu môi, giống như rất là sung sướng mặc trung y đi tới cửa, phân phó Ảnh Nguyệt đi mua hai bộ quần áo.

Ngay từ đầu Ảnh Nguyệt đã nhìn ra Phượng Thiển trúng mị dược, tự nhiên cũng biết hai người ở trong phòng lâu như vậy làm chuyện gì, giờ phút này nhìn dáng vẻ đế vương như vậy đi ra, tuy rằng ở bên ngoài vẫn là mặt không đổi sắc, trong lòng lại hiện lên một tia vui vẻ nho nhỏ.

"Có thuốc trị thương không?" Ngay lúc Ảnh Nguyệt xoay người chuẩn bị rời đi, Quân Mặc Ảnh lại hỏi.

Ảnh Nguyệt ngẩn người, không phản ứng kịp.

Thẳng đến khi Quân Mặc Ảnh nhíu mi, không kiên nhẫn nói lại một lần: “Thuốc trị thương." Hắn mới lấy ra một cái bình nhỏ từ trong ngực, nhưng cũng là ném qua, sau đó cúi đầu chạy nhanh.

Hoàng Thượng quá hung mãnh….

Hoàng Thượng quá hung mãnh….

Trong thời gian Quân Mặc Ảnh trở về bôi dược cho Phượng Thiển, Ảnh Nguyệt cũng mua xong quần áo trở lại.

Phượng Thiển mệt không muốn động, miễn cưỡng nằm ở đằng kia, ánh mắt nhìn chằm chằm phía đầu giường, dáng vẻ từ ngoài vào trong là một bộ * dục quá độ.

Quân Mặc Ảnh cười mắng một tiếng, cam chịu số phận đi qua, muốn lôi nàng từ trong chăn đi ra, ai ngờ đột nhiên Phượng Thiển lại lôi chăn lại, cả người chui vào bên trong.

“Vật nhỏ, nàng làm gì vậy?” Quân Mặc Ảnh sửng sốt hỏi.

Dừng một chút, trong mắt hiện lên một tia hiểu rõ, lại cố ý nói: “Trẫm cũng không phải chưa thấy qua, hiện tại Thiển Thiển mới nhớ phải giấu đi, không phải đã quá muộn rồi hay sao?”

“….”

Cái chăn chận rãi kéo xuống hai phân, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng như tôm nấu chín, Phượng Thiển vừa thẹn vừa giận trợn mắt nhìn hắn.

“Lấy ra, tự ta mặc!” Nàng tức giận vươn tay ra.

Cùng cảnh tượng, để cho Quân Mặc Ảnh nhớ lại lần đó vật nhỏ bị Quý Phán Tư khi dễ, y phục ẩm ướt, cũng là lõa thể như cái trứng chim bị bóc sạch vỏ chôn ở trong chăn, suýt nữa bị hắn nhìn thấy hết.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Quân Mặc Ảnh từ từ nhếch lên, trong con ngươi đen tuyền xuất hiện vài tia sáng diêm dúa lẳng lơ.

“Thiển Thiển đã mệt đến như vậy rồi, vẫn nên để trẫm đến giúp. Nếu không lát nữa ngay cả mặc bộ y phục cũng không xong, không phải sẽ càng dọa người hơn sao?”

Nhìn một cái dáng vẻ suy tư của nàng!

Phượng Thiển liền tức điên: “Vậy có phải ta nên nói một tiếng cảm ơn ngươi không?”

“Vậy cũng không cần.” Quân Mặc Ảnh lôi nàng từ trong chăn ra, khóe miệng thành hình vòng cung, sợ nàng bị lạnh, liền ôm thân thể trơn bóng của nàng vào trong ngực.

“Dù sao Thiển Thiển biến thành như vậy cũng bởi vì trẫm, cho nên trẫm không tính toán với nàng.”

Nói xong, hắn dùng một tay cố định vật nhỏ đang giãy dụa trong lòng, một tay cầm y phục vội vàng mặc vào cho nàng.

Thật mất mặt.

Phượng Thiển bất mãn xoay ngang xoay dọc, lại nghe nam nhân trầm giọng nói: “Còn dám lộn xộn, trẫm liền đổi phương pháp để nàng không động được!”

Nằm máng.

Phượng Thiển rơi lệ, không động được? Hoàng Thượng, đây là tiết tấu một đêm mười bảy lần sao?!

Nàng u buốn nhìn trời, đánh phải ngoan ngoãn dựa vào trong lòng hắn để hắn tùy ý mặc y phục chỉnh tề cho nàng, lại vẫn bị hắn ăn đậu hũ hai lần.

Rất không dễ dàng thu thập mọi thứ xong xuôi, Phượng Thiển lại xảy ra vấn đề.

Hai chân vừa mới chạm đất, liền lập tức nhũn ra ngã xuống, may mắn Quân Mặc Ảnh ở bên cạnh nàng, nếu không chắc chắn nàng phải ngã xuống đất rồi.

Vừa rồi chỉ cảm thấy đau nhức, hiện tại ngay cả đường cũng không đi được rồi! Phượng Thiển yên lặng hít mũi, không nói gì tức giận nhìn về phía nam nhân: “Ngươi nói làm sao đi bây giờ?”