Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 132




Loại chuyện không có trí nhớ này quả thực rất thống khổ được không?

Giống người ngu ngốc không biết cái gì còn chưa tính, cố tình nàng còn mơ một giấc mộng cổ quái, khiến cho nàng lo âu mà thần kinh suy nhược.

Nhất là hôm nay bị mụ la sát Quý Phán Hi kia hãm hại, vạn nhất về sau ngay cả cửa nàng cũng không dám ra thì làm sao bây giờ?!

A a a, thật sự rất khủng bố!!! 

Trong lòng Phượng Thiển bi ai vì chính mình.

Chợt ngẩng đầu nhìn Thân phi, nếu nữ nhân này có thể nhắc nhở cho mình một chút thì tốt rồi.

Nhìn dáng vẻ của nàng, giống như biết không ít, không có khả năng đơn giản giống nàng nói như vậy chỉ vì có quan hệ tốt với hai người ở Tây Khuyết, nàng mới có thể "Quan tâm" chính mình như vậy.

Bên trong khẳng định còn có nguyên nhân khác.

Đang suy nghĩ, đột nhiên Thân phi nắm thật chặt tay nàng, giống như đang chịu đựng bành trướng tình cảm, gằn chặt giọng nói: “Thiển Nhi có thể nghĩ như vậy quả thật khó được, nhưng hiện tại Hoàng Thượng tin ngươi, không có nghĩa là về sau hắn cũng sẽ tin ngươi. Ở trong nhà đế vương, cái không thể nghe nhất chính là lời nói, khó bảo toàn về sau hoàng thượng sẽ tin những lời này. Tục ngữ nói, không có lửa làm sao có khói, nếu muốn hoàn toàn bình ổn lời đồn, vẫn sớm điều tra làm rõ chuyện mới tốt."

"Tỷ tỷ nói đúng, đương nhiên ta cũng hy vọng có thể sớm ngày tra ra manh mối." Phượng Thiển mím miệng nhỏ nhắn, cúi đầu khóc nức nở hai tiếng.

"Nhưng ta là một nữ lưu yếu đuối, cả ngày ở cung Phượng Ương không bước ra khỏi cửa lớn, không gần cửa sau, ta có thể làm sao bây giờ?!"

Thân phi vỗ bả vai nàng, an ủi nói: “Thiển nhi cũng không cần phải nghĩ nhiều, chỉ cần phối hợp với Thái y trị liệu, sớm ngày khôi phục trí nhớ mới tốt."

"Tỷ tỷ nói cũng có đạo lý, chỉ là…."

"Không có chỉ là." Không đợi Phượng Thiển nói xong, Thân phi lập tức nhíu mi đánh gãy lời nàng.

Nói xong mới ý thức được giọng điệu của mình quá mức, vội vàng nở một bụ cười: “Thiển bhi ngoan, nghe tỷ tỷ nói, tỷ tỷ cũng là nghĩ tốt. Mặc dù tỷ tỷ cảm thấy lấy tính tình của ngươi, sẽ không cố ý ám sát tranh thủ thánh sủng, nhưng là…"

Bị ánh mắt chờ mong của nàng nhìn chằm chằm, khóe miệng Phượng Thiển run rẩy hai cái: “Tỷ tỷ có chuyện cứ việc nói thẳng đi."

"Ai, nói như thế nào đây!" Thân phi thở dài: "Dù sao khi đó Hoàng Thượng thật sự lạnh nhạt ngươi, tiến cung một năm, ngay cả mặt Hoàng Thượng ngươi cũng chưa thấy qua, khó nói không có tâm tư khác, làm ra một ít chuyện khó nói. Cho nên Thiển nhi vẫn nhanh nhớ ra tất cả, sớm tra ra trong sạch mới được."

Phượng Thiển nhíu mày, đột nhiên cười: “Tỷ tỷ, kỳ thật có một vấn đề ta đã sớm muốn hỏi ngươi, quan hệ của chúng ta tốt như vậy, vì sao một năm kia ta không thể nhìn thấy Hoàng Thượng, ngươi cũng không dẫn ta tới cầu kiến?"

Ánh mắt của Thân phi chợt lóe, biểu tình trên mặt "Ta thật lo lắng cho ngươi" lập tức cứng đờ.

Thật lâu sau trầm mặc.

Phượng Thiển trông mong nhìn nàng, giống như không đợi được đáp án của nàng, sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Không khí trong phòng trở nên xấu hổ.

"Tham kiến Hoàng Thượng!!"

Ngoài điện đột nhiên vang lên tiếng cung nhân hành lễ, đánh vỡ phần ngưng trệ này.

Bỗng dưng Thân phi thở dài nhẹ nhõm một hơi, thân mình buộc chặt khẽ thả lỏng.

Nhưng biến hóa nho nhỏ này lại rơi vào mắt Phượng Thiển, ý cười càng sâu vài phần.

"Sao Thân phi lại ở trong này?" Quân Mặc Ảnh tiến vào nhìn thấy Thân phi, mi tâm nhíu lại, đối với nữ nhân này quấy rầy vật nhỏ nghỉ ngơ hiển nhiên không vừa lòng.