Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 14




Phượng Thiển không nói gì nhìn hắn, cô nãi nãi đã chắn kiếm cho ngươi, ngươi còn muốn ta báo đáp như thế nào? Chẳng lẽ thật muốn ta chết mới tính?

"Hoàng Thượng, ngực ta còn đau!" Nói xong, nàng liền làm bộ ôm ngực xoa xoa, vẻ mặt thống khổ, không biết động tác này có bao nhiêu khiêu khích, những lời này lại chọc người mơ màng.

Quân Mặc Ảnh nhướng lông mày lên, biểu tình nhất thời liền trở nên cười như không cười.

"Thiển Thiển nói như vậy, là muốn trẫm giúp ngươi xoa ngực sao?"

"..."

Hoàng Thượng ta sai lầm rồi... Ta không nên hồ ngôn loạn ngữ...

Khóe mối Quân Mặc Ảnh càng cong hơn, phượng mâu hẹp dài phát sáng, một bàn tay ôm chặt vòng eo của nàng, một tay kia nắm cằm nàng. Bốn mắt nhìn nhau, thấy nàng điềm đạm đáng yêu nhìn mình, tim không khỏi rung động, theo bản năng chậm rãi cúi xuống chiếm giữ đôi môi anh đào kia.

Hắn không thích hôn môi, cũng không muốn.

Trong hậu cung này, hắn chưa từng hôn qua nữ nhân gì, bởi vì hắn cảm thấy không cần, đương nhiên, cũng không có hứng thú.

Nhưng giờ phút này, lại không biết làm sao, hắn thầm nghĩ tới gần nàng, gần chút nữa, không có dục vọng, chỉ muốn nếm thử hương vị của nàng.

Môi nàng thực mềm mại, cùng trong tưởng tượng giống nhau, làm cho hắn nhịn không được muốn hôn tiếp.

Bàn tay đang nắm cằm nàng chậm rãi để ra sau gáy, ngón tay xuyên qua mái tóc mềm mại của nàng, tóc đen như mực, còn có một tia cảm giác mềm mại, giống tay của nàng, ấm lô cũng ôm không nóng, chỉ có thể nắm ở lòng bàn tay. Vì thế, hắn muốn ôm vật nhỏ vào trong ngực yêu thương thật tốt.

Pượng Thiển quên mất phải hô hấp, đầu óc trống rỗng, tim giống như ngừng đập.

Chỉ có mặt của nàng, nóng bỏng, làm cho nàng cảm thấy mình như giá nướng thịt, không ngừng mà bị đốt lửa.

A a a, Lý công công, ngươi mau trở lại đi...

Quân Mặc Ảnh bị phản ứng của nàng chọc cười, hắn còn chưa làm hết đâu, chỉ hôn nàng, sao lại khiến nàng nghẹn thành như vậy? Nếu tiếp tục hôn, chẳng phải vật nhỏ nghẹn chết sao?

Xem ra, chỉ có thể từ từ dạy thôi.

Sau khi Quân Mặc Ảnh rời miệng nàng thật lâu, Phượng Thiển rốt cục hồi thần lại, sau đó nàng liền muốn khóc, vẻ mặt ủy khuất nhìn hắn: “Ngươi hôn trộm ta!"

Quân Mặc Ảnh ngẩn người, mới nói: “Lúc ngươi không biết mới gọi là hôn trộm không phải sao?"

Phượng Thiển không động đậy, tức giận nhìn hắn: “Nhưng ngươi không nói cho ta biết trước."

"Này còn muốn báo trước?"

"Dù sao ngươi cũng phải để ta chuẩn bị tâm lý!"

Kỳ thật Phượng Thiển giống như Quân Mặc Ảnh, cũng có "bệnh sạch sẽ khi hôn môi". Nàng cảm thấy hôn môi phải làm với người mình thích, cũng chỉ có thể làm với người mình thích, như thế nào có thể không minh bạch đã bị hôn như vậy?

Phượng Thiển run lên, thấy sợ nổi da gà.

Quân Mặc Ảnh bất đắc dĩ nhìn nàng, trong ánh mắt lại mang theo vài phần sủng nịch: “Loại việc này cũng muốn chuẩn bị tâm lý?"

Không phải vô nghĩa sao!

Phượng Thiển căm giận cắn môi.

Trầm mặc nửa ngày, rốt cục thở ra một hơi, đột nhiên chân chó cười cười: “Hoàng Thượng, cái kia, thứ ta mạo muội... Ngươi đã hôn qua bao nhiêu nữ nhân vậy?"

Quả thật là mạo muội!

Chỗ nào có nữ nhân hỏi vấn đề này?

Quân Mặc Ảnh lại vừa bực mình vừa buồn cười: “Trẫm không có!"

"Cái gì kêu không có?" Phượng Thiển nghi hoặc, trong đầu như có một tia lý giải, lại không dám tin.

"Trừ ngươi ra, trẫm chưa từng hôn nữ nhân khác!" Quân Mặc Ảnh bình tĩnh nói, nghiễn răng nói ra từng chữ một.

Nói xong hắn liền cảm thấy có chút cổ quái, cái loại cảm giác cổ quái giống như là... Thẹn thùng? Ngượng ngùng? Nghĩ như vậy, trong lòng hắn liền càng cổ quái. Hắn đường đường là một hoàng đế, thế nhưng bởi vì hôn một nữ nhân mà thẹn thùng? Quả thực là không thể tin nổi!

Phượng Thiển yên lặng nhìn hắn, sau đó yên lặng nhìn trên mặt hắn dâng lên một chút ửng đỏ, cuối cùng yên lặng nhìn mạt ửng đỏ kia lan tràn đến sau tai, rốt cục nhịn không được "Xì" một tiếng.

Đây là nụ hôn đầu tiên sao!

Thôi thôi, dùng nụ hôn đầu của dân thường như nàng đổi nụ hôn đầu tiên của hoàng đế, nàng cũng không thiệt!

Ửng đỏ trên mặt Quân Mặc Ảnh nháy mắt biến thành đen, trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi cười cái gì!"

"Không có, ta không cười!" Nói là nói như vậy, khóe miệng Phượng Thiển so với ai khác đều lớn hơn, ánh mắt cong thành lưỡi liềm: "Hoàng Thượng, mặt ngươi đỏ... Ha ha ha, ngươi thế nhưng cũng thẹn thùng..."

"Phượng Thiển!"

"Ta sai lầm rồi ta sai lầm rồi, Hoàng Thượng ta sai lầm rồi..." Phượng Thiển giơ hai tay tỏ vẻ đầu hàng, nhưng ý cười trong đáy mắt cũng không biến mất.

Sắc mặt Quân Mặc Ảnh càng đen.

Phượng Thiển lấy lòng lay tay hắn, quơ quơ, lại quơ quơ: “Hoàng Thượng, không cần sinh khí, người ta không phải cố ý chê cười ngươi, chính là không cẩn thận không nhịn được thôi..." Nàng vụng trộm quan sát đến thần sắc hắn, dừng một chút, lại tiếp tục nói: “ Hoàng Thượng tốt, ta với ngươi thương lượng chuyện này được không?"

"Hừ!" Nam nhân phát ra một tiếng hừ mạnh, ngay cả ánh mắt cũng chưa nhìn nàng một cái, sắc mặt cũng dần dần bắt đầu tốt hơn.

"Hoàng Thượng ~!"

Âm cuối cùng giống như làm nũng, kéo đến trái tim hắn mềm xuống. Quân Mặc Ảnh phì cười: “Nói!"

Phượng Thiển sâu kín nhìn hắn, trong đôi mắt nhỏ kia, miễn bàn có bao nhiêu ủy khuất. Quân Mặc Ảnh rốt cục bị nàng làm cho vui vẻ: “Trẫm cho ngươi nói, ngươi còn muốn như thế nào nữa?"

"Nhưng ngươi chưa nói đáp ứng ta."

"Ngươi còn được một tấc lại muốn tiến một thước?"

Phượng Thiển hừ một tiếng, ngạo kiều nói: “Không nói!"

Quân Mặc Ảnh nhíu mày, lá gan vật nhỏ càng ngày càng lớn rồi, mới đầu còn khiếp sợ hắn, thế nhưng mới một buổi tối, lại trực tiếp ra điều kiện với hắn! Không biết đế vương hứa hẹn là không thể tùy tiện sao?

Bất quá, dáng vẻ vật nhỏ làm nũng đáng yêu như vậy...

"Nói hay không?"

Khẩu khí uy hiếp.

Phượng Thiển mở miệng "Không", trên lưng đột nhiên bị cù: "A... A ha ha ha... Ngươi làm gì... Ha ha, ngươi ở làm gì..."

"Nói hay không?"

"Không nói!" Phượng Thiển cảm thấy chính mình vẫn rất cốt khí, không khuất phục trước uy nghiêm.

"Thật không nói?"

"Aha... Không... Nói... Aha ta nói, ta nói..."

Quân Mặc Ảnh thế này mới dừng tay, đuôi lông mày tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng: “Sớm ngoan ngoãn nghe lời như vậy thật tốt."

"..."

Phượng Thiển tái cả mặt.

"Tốt lắm, ngươi nói đi, trẫm nghe." Quân Mặc Ảnh sờ khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên vì tức giận của nàng: "Chỉ cần ngươi yêu cầu không quá phận, trẫm đều đáp ứng ngươi."

Phượng Thiển chuyển tròng mắt, suy nghĩ trong chốc lát: “Vậy ngươi trả lời ta một vấn đề trước?"

"Ừ." Quân Mặc Ảnh hiện tại thuận theo nàng.

"Vì sao ngươi chưa từng hôn người khác?"

"..." Quân Mặc Ảnh cảm thấy đau đầu, hắn đột nhiên cảm thấy, có phải mình đối xử vật nhỏ này quá tốt, làm cho nàng hiện tại cái gì cũng dám nói, cái gì cũng xin hỏi?

Phượng Thiển dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn hắn. Kỳ thật nàng cũng hiểu được vấn đề nàu có chút kỳ quái, nhưng hiện tại hỏi đều hỏi ra, nếu không có đáp án, vậy thật khó chịu?

Trầm mặc... Thật lâu sau.

Rốt cục, một ttiếng gõ cửa đánh gãy hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

Quân Mặc Ảnh nhếch khóe môi: “Chuyện gì?"

Bên ngoài truyền đến giọng cua Tiểu An Tử: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Đoan Vương cầu kiến."

"Trẫm đã biết, mời Đoan Vương đến Ngự Thư Phòng, trẫm lập tức đến."

"Vâng, nô tài tuân chỉ."

Tiếng bước chân càng lúc càng xa, biểu tình trên mặt Phượng Thiển cũng càng ngày càng cổ quái. Cuối cùng, vẫn là Quân Mặc Ảnh thở dài, tiện đà hôn nhẹ nàng vài cái, ánh mắt nhu hòa mang theo một cỗ thản nhiên sủng nịch.

"Thiển Thiển suy nghĩ cái gì vậy?"