Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 147




Quân Mặc Ảnh cúi đầu cười.

"Xấu xa này nọ, nói dối cũng không phải là thói quen tốt. Nhìn thân thể của nàng thành thực hơn nhiều, nàng nên học hỏi."

Học, em, gái, ngươi!!!

Phượng Thiển thở dồn dập hổn hển, hai con mắt trừng lớn, nhưng với bầu không khí ái muội lửa nóng hiện tại kết hợp với dáng vẻ xuân sắc của nàng, thấy thế nào cũng không giống tức giận. Ngược lại giống làm nũng nỉ non, muốn nói còn ngại.

Ý cười trên mặt Quân Mặc Ảnh càng ngày càng sâu, càng ngày càng mê người, đều nói "Phong tình" chỉ dùng để hình dung nữ nhân, nhưng Phượng Thiển cảm thấy, nam nhân này chính là thuộc loại giơ tay nhấc chân đều chứa phong tình. Ở trong nhận tức của nàng, ngày thường người đẹp không ít, nhưng bất luận là ai, đều không có cách nào đánh đồng với nam nhân này.

Giờ phút này, mắt phượng của hắn dừng ở người nàng thật lâu, từ trên xuống, hết sức mị hoặc, như làm cho nàng chết đuối tại bên trong con ngươi màu đồng thâm thúy kia.

Một tiếng gọi "Thiển Thiển", sủng nịch lưu luyến, ôn nhu đầy đủ.

Phượng Thiển miệng khô lưỡi khô nuốt nước miếng, rốt cục không thể nhịn được nữa quát: “Quân Mặc Ảnh, ngươi trêu chọc đủ rồi đó!"

"Vật nhỏ, sao mỗi lần đều gấp như vậy?"

"…"

Trong lòng Phượng Thiển có hàng vạn con ngựa rít gào chạy qua.

"Tốt lắm, thỏa mãn nàng." Quân Mặc Ảnh dừng ở nơi mềm mại trước ngực nàng, bàn tay to lớn dùng sức, khiến tiếng mắng thô bạo sắp phát ra của Phượng Thiển biến thành một tiếng hô nhỏ yêu kiều.

Như là ngại hắn nắm chặt, Phượng Thiển không tự chủ được nhíu mày, biểu tình trên mặt giống như khó chịu, giống như sung sướng.

Quân Mặc Ảnh gần như thần tốc bóc sạch sẽ y phục trên người nàng, ôm vào trong ngực vừa hôn vừa sờ, rõ ràng cũng không phải lần đầu tiên thấy, lại như là nhìn thấy đồ chơi mới, chung quanh thưởng thức vỗ về chơi đùa.

"Thiển Thiển thực mềm, khiến trẫm yêu thích không muốn buông tay."

Phượng Thiển biết nam nhân này đang chơi đùa, đơn giản cắn răng cười nói: “Đa tạ khích lệ, Hoàng Thượng ngài cũng không kém nhìn một cái cơ ngực cơ bụng của ngài, sờ lên thật sảng khoái, cũng khiến người khác yêu thích không buông tay "

Động tác cuẩ Quân Mặc Ảnh bị kiềm hãm, khóe mắt giựt giựt mấy cái khó có thể nhận ra.

Tâm tình Phượng Thiển tốt hơn.

Nhưng không đợi nàng đắc ý được lâu, đột nhiên nụ hồng trước ngực bị nam nhân cắn một ngụm, tư vị nửa đau nửa không làm cho nàng "A" một tiếng dựng người lên, lại tặng mình vào miệng nam nhân.

Quân Mặc Ảnh dùng sức cắn, phát ra từng tiếng chậc chậc, chợt lại lấy đầu lưỡi đảo qua, mềm nhẹ liếm vài cái.

"Vật nhỏ, luôn chủ động như vậy…"

Bởi vì miệng cắn này nọ, tiếng của Quân Mặc Ảnh có vẻ có chút mơ hồ không rõ, nhưng lại rất rõ ràng truyền vào tai Phượng Thiển.

Phượng Thiển tức giận đến trước mắt biến thành màu đen: “Cô nãi nãi chủ động làm sao vậy ngươi không được à, vậy đương nhiên đến lượt ta đến bằng không còn làm như thế nào tiếp tục xuống?!"

Nam nhân không thể nghe nhất chính là người khác nói hắn không được, hơn nữa người kia lại là nữ nhân dưới thân hắn, quả thực chính là sỉ nhục rất lớn. Tuy rằng Phượng Thiển nói hưu nói vượn, còn thành công khiến Quân Mặc Ảnh tức giận lên.

"Không được?!"

Hắn nhíu mắt phượng lại, khóe miệng gợi lên một chút ý tứ không rõ: “Xem ra trẫm rất cần để Thiển Thiển tự mình cảm thụ một chút, rốt cuộc trẫm có được hay không?"

Lời còn chưa dứt, bỗng dưng Quân Mặc Ảnh hạ thân dưới, dùng sức khai phá bên trong khe rãnh kia.

Hai mắt Phượng Thiển vừa lật, thiếu chút nữa ngất xỉu.

Nam nhân liên tục đâm chọc không ngừng, một bên tâm Phượng Thiển chảy máu, một bên đau hô: "Ta biết sai rồi, không bao giờ hồ ngôn loạn ngữ nữa!!!"