Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 152




Quân Mặc Ảnh còn chưa đi đến cung Phượng Ương, cung nhân bên ngoài cung Phượng Ương từ xa đã nhìn thấy bóng dáng màu vàng, vội vàng đi vào bẩm báo.

Đông Dương liền vội vàng vào nội điện, kêu Phượng Thiển đứng lên.

Đều đã trễ thế này, nếu như bị Hoàng Thượng biết chủ tử còn chưa dậy, quay đầu lại sẽ mất hứng.

Chính là vừa rồi chủ tử gặp ác mộng, không ngủ được, Hoàng Thượng chưa tới, nàng cũng không dám tùy tiện liền đi gọi chủ tử dậy.

"Nương nương, nương nương, mau tỉnh lại, hoàng thượng tới." Đông Dương đứng bên giường Phượng Thiển, tận lực hạ giọng không làm nàng sợ.

Phượng Thiển dịch người, mở mắt ra mơ màng nhìn nàng, lại lần nữa nhắm mắt, vô lực khoát tay áo.

"Không được, Đông Dương, ta thật sự mệt mỏi, ngươi để ta ngủ tiếp một lát. Đi dặn người chuẩn bị ngọ thiện cho Hoàng Thượng, nói với hắn một tiếng, không cần chờ ta, ta không ăn."

Đông Dương thấy dáng vẻ nàng không muốn động đậy, giống như thật sự là mệt muốn chết rồi, thầm nghĩ chủ tử không phải bị bệnh chứ.

"Nương nương, có phải người không thoải mái không?" Đông Dương lo lắng nói: “Nếu không nô tỳ truyền Thái y tới bắt mạch cho nương nương."

"Không muốn không muốn, ta không sao đâu." Phượng Thiển lắc đầu, nghĩ đến thuốc đắng phải uống, nàng liền hận không thể lập tức nhảy dựng dậy.

Bất đắc dĩ thân mình thật sự không có sức, nhéo nửa ngày cũng không thể thành công.

Thật sự là gặp quỷ, rõ ràng buổi sáng còn không có cảm giác gì, như thế nào hiện tại nói không thoải mái liền không thoải mái vậy.

Phượng Thiển đối với thân thể bệnh tật hiện tại của mình thật sự không thể nói gì.

"Ngươi mau đi ra đi. Trăm ngàn lần đừng nói với Hoàng Thượng ta không thoải mái, nói đêm hôm qua ta ngủ quá muộn, cho nên bây giờ còn chưa dậy, biết không?!"

"Nô tỳ…" Đông Dương đang do dự muốn trả lời "Vâng" hay không, khóe mắt đột nhiên thoáng nhìn thấy đế vương đứng ở cửa đại điện, bỗng dưng sắc mặt biến đổi.

Đang muốn hành lễ, Quân Mặc Ảnh lại giơ tay lên, ý bảo nàng chớ có lên tiếng.

Đông Dương thi chào, liền từ trong điện lui ra ngoài.

Quân Mặc Ảnh bước nhẹ đến ngồi bên giường, dịch góc chăn cho người trên giường, khuỷu tay đè lên chăn thêu long phượng, thân mình nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, ánh mắt dừng ở người nàng rất lâu.

"Vật nhỏ, sao lại thích nói dối?" Bàn tay to lớn của Quân Mặc Ảnh từ từ mơn trớn trán nàng, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng: "Không thoải mái như thế nào, không biết nói với trẫm sao, còn muốn kêu nha đầu lừa gạt trẫm, hửm?"

Phượng Thiển kinh ngạc, lập tức mở hai mắt.

Khó trách, vừa rồi đột nhiên Đông Dương không nói, hóa ra là vì nam nhân này đến.

"Ta không có lừa ngươi." Phượng Thiển quệt cái miệng nhỏ nhắn.

"Lúc sáng tỉnh lại còn tốt, cũng không biết hiện tại đột nhiên làm sao vậy. Có thể là còn chưa tỉnh ngủ, để ta ngủ tiếp một lát, trong chốc lát dậy thì tốt rồi." Nàng làm như thật nói.

Có lẽ là vì mệt mỏi, hai mắt nàng có chút thũng, lộ ra vẻ mệt mỏi, cũng chọc người ta thương yêu.

Quân Mặc Ảnh không khỏi hôn khóe mắt nàng một cái, thở dài, nhẹ giọng nói: “Nghỉ ngơi cho tốt, trẫm ở chỗ này với nàn. Trong chốc lát tỉnh lại nếu còn như vậy, liền tuyên Thái y đến xem, được không?"

Phượng Thiển ngẩn người, mới nói: “Nhưng ngươi không ăn cơm sao?"

"Trẫm chờ nàng cùng ăn."

Phượng Thiển chớp hai mắt, đột nhiên nhếch miệng cười: “Được rồi, vậy ngươi cùng ngủ với ta đi."

Quân Mặc Ảnh khẽ cười một tiếng, nói nhỏ: “Được", xoay người cởi ngoại bào trên người, nằm ở bên người nàng, ôm nàng.

Phượng Thiển vốn rất mệt, trong ngực hắn rất nhanh liền ngủ.