Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 159




"Tế bào lãng mạn là cái gì?"

Phượng Thiển cười đến mặt mày rạng rỡ: “Chính là khen phẩm tính ngươi tốt, tướng mạo đẹp, toàn thân cao thấp tất cả đều là ưu điểm."

Chân Lý Đức Thông mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ.

Vỗ mông ngựa này, cũng thật rõ ràng, thật không hàm lượng kỹ thuật đi.

Nếu người bên ngoài dám quang minh chính đại vuốt mông ngựa đế vương như vậy, kiểu gì cũng bị ánh mắt lạnh lẽo của đế vương hù chết. Nhưng nhìn một cái, rõ ràng hiện tại đế vương đnag vui vẻ đó.

Ai, Lý Đức Thông thở dài, cái này gọi là cùng nghề không cùng mệnh đi.

Ngoài dự kiến của Đông Dương, đế vương cũng không bởi vì Phượng Thiển lắc lư ở bên ngoài mà tức giận, nhưng lại cũng không khuyên nàng vào nhà.

Nàng nào biết đâu rằng, Quân Mặc Ảnh sớm cảm thấy thân mình Phượng Thiển không tốt, dưỡng, cũng không có thể cả ngày ở trong phòng dưỡng, nếu không chỉ càng ngày càng yếu. Giống như thời tiết này, tuy nói là hơi lạnh, nhưng nếu chú ý thời gian, cũng không phải không thể ra ngoài.

"Ở bên ngoài bao lâu rồi?" Quân Mặc Ảnh một bên hỏi, một bên nhéo nhéo tay nhỏ bé của nàng cảm thụ độ ấm.

"Không bao lâu mà, không tin ngươi hỏi Đông Dương, ta vừa mới đi ra đó." Phượng Thiển nói: "Ngươi để ta ở bên ngoài như thế này đi, hai ngày này nghẹn ở bên trong, ta buồn đến mức có thể đẻ trứng rồi."

Khóe miệng Quân Mặc Ảnh vừa nhếch lên, đột nhiên không hiểu nở nụ cười.

"Đẻ trứng?!" Hắn ném cái cuốc trong tay Phượng Thiển, một bên xoa tay nhỏ bé của nàng, một bên dùng giọng chỉ có hai người có thể nghe được nói nhỏ: "Bản thân vẫn là đứa nhỏ, đã nghĩ sinh đứa nhỏ cho trẫm rồi hả?"

Đờ mờ!

Cái này thật không văn hóa! 

Nàng cũng không phải gà mái, đẻ trứng có thể giống sinh đứa nhỏ sao, chưa nghe nói buồn đến mức có thể đẻ trứng sao?

Phượng Thiển xấu hổ mặt đỏ tai hồng, khó khăn đánh một cái vào ngực hắn, nhìn vẻ mặt Lý Đức Thông và Đông Dương ở phía sau mờ mịt, vừa sợ vừa e ngại.

Đêm, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng lâu dài, sao đêm thưa thớt chiếu không thể sáng rọi bầu trời đêm rộng lớn.

Cung Phượng Minh, thiên điện.

Dưới ánh nến, nữ tử thanh lệ xinh đẹp tuyệt trần ngồi trước gương, vài phần khí trời làm tăng thêm cảm giác mông lung mỹ cảm.

Giờ phút này, nàng cầm kẻ mi, nhẹ nhàng vẽ mi, khóe miệng tươi cười động lòng người, diễm lệ bắn tứ phương. Trong nhất cử nhất động, lộ vẻ nhu nhược động lòng người, tự nhiên hào phóng.

Chính là trong gương, khuôn mặt tươi cười kia liền trở nên càng ngày càng quỷ dị, đầu tiên là buộc chặt, sau lại vặn vẹo, trong ánh mắt dịu dàng dần dần xuất hiện một tia phẫn hận chói lọi.

Bỗng nhiên, "Phanh" một tiếng, đúng là nàng giận không thể đập nát gương đồng.

Liên Tịch cắn môi dưới, gắt gao che cổ tay mình.

Thật lâu sau, chậm rãi vén tay áo bào, lộ ra da thịt trơn bóng như ngọc, mơn trớn từng tấc, biểu tình si mê.

Nàng mở hộp gỗ trên bàn ra, lấy ra một cái bình nhỏ màu trắng, rồi sau đó bắt tay xoa "Làn da" trên cổ tay mình, trơn bóng ban đầu không còn tồn tại nữa, chậm rãi hiện lên một tầng nếp nhăn.

Cuối cùng "Tê lạp" một tiếng, da mặt bong ra từng màng, lộ ra làn da vết sẹo uốn lượn chân chính của nàng, giăng khắp nơi, vết thương trước mặt giống như một con rết đáng sợ.

Liên Tịch nhắm mắt, nửa ngày mới mở, đổ thuốc trong bình nhỏ lên tay mình, lấy chỉ phúc chậm rãi vẽ loạn đều đều.

Toàn bộ quá trình, nàng vẫn gắt gao cắn chặt môi, sắc mặt trắng sắp trong suốt.

Làm xong toàn bộ, nàng lại không nhịn được, giày vò bình hoa, tráp, trang sức.

Cuối cùng ngồi xổm xuống, vùi đầu vào đầu gối, "Oa" một tiếng, đau khóc thành tiếng.