Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 172




Đương nhiên Phượng Thiển biết "Muốn" trong miệng hắn là có ý gì, nhưng là "Hiện tại là nàng" còn chưa tính, "Sau này vẫn là nàng" là cái quỷ gì?

Nam nhân này cũng không phải động cơ pít-tông, còn có thể không ngừng lặp lại cái loại động tác bất thành này.

"Loại thời điểm này còn thất thần!" Quân Mặc Ảnh cắn một cái vào lỗ tai nho nhỏ của nàng, bất mãn nói.

Phượng Thiển hút một ngụm khí lạnh, nam nhân này là chó sao?

Nàng nghẹn một hơi, cắn răng vồ lên, trong ánh mắt hơi ngạc nhiên của nam nhân này, cắn mạnh vào môi hắn, răng nanh hai người đều đau, Quân Mặc Ảnh còn tốt, Phượng Thiển ngay cả sắc mặt đều thay đổi, đôi mi thanh tú gắt gao nhíu lại.

Nhưng lúc này nàng không quản gì hết, nam nhân này rất đáng giận, nếu nàng nếu không đoạt lại chủ quyền, thật đúng là nàng sẽ còn bị khi dễ dài.

Chịu đựng đau đớn, Phượng Thiển học qua vài lần tự mình làm, một bên giống cún con cắn miệng nam nhân, một bên vươn đầu lưỡi liếm loạn liên tiếp. Thầm nghĩ không phải là hôn môi sao, cô nãi nãi thông minh như vậy, vài lần đã sớm học xong rồi!

Quân Mặc Ảnh dở khóc dở cười tùy ý động tác dã man của nàng trong chốc lát, rốt cục không thể nhịn được nữa giữ chặt đầu lưỡi đang loạn chuyển của nàng. Cứ tiếp tục như vậy, kiểu gì vật nhỏ này cũng cắn hắn.

Hai người liền duy trì động tác mắt to trừng đôi mắt nhỏ này trong chốc lát, một người đầy bất đắc dĩ, một người căm giận không cam lòng.

Bỗng dưng, Quân Mặc Ảnh híp mắt phượng lại, ôm chặt gáy của nàng, khiến động tác của mình thuận tiện hơn.

Độ ấm trong Ngự Thư Phòng dần lên cao, lời lẽ giao triền, thân thể sát nhau, dưới loại tình huống này, nghĩ không phát sinh cái gì cũng khó.

Quân Mặc Ảnh bận trăm việc nhìn lướt qua bốn phía, sau đó mạnh mẽ ôm lấy Phượng Thiển từ trên ghế, bước nhanh về phía long ỷ màu vàng, khiến Phượng Thiển nhìn xem trợn mắt há hốc mồm.

Đờ mờ, đây là muốn làm gì?!

Ngồi làm!

Thực hiển nhiên, nàng đã đoán đúng.

Trong Ngự Thư Phòng không có giường, cho nên toàn bộ quá trình chỉ có thể làm trên long ỷ rộng rãi thoải mái.

Một đoạn thời gian sau, trong Ngự Thư Phòng truyền ra đối thoại như vậy:

"Không cần, không cần ở trong này không có tiện!" Tiếng nữ nhân gấp giọng thô suyễn, ngẫu nhiên lẫn vào câu hô to mị hoặc mềm mại duyên dáng.

"Làm sao không tiện?" Giọng nam nhân khiêu khích mê người, mị hoặc dị thường.

"Làm sao đều không tiện, Quân Mặc Ảnh ngươi, ừm chúng ta về cung Phượng Ương trước đi."

"Không, liền ở trong này."

"Đi, đi cung Càn Long cũng được."

Nói tới đây, giọng Phượng Thiển im bặt, đều bị nam nhân nuốt vào trong miệng.

Lại một trận khiến người mặt đỏ tai hồng thở dốc, trong Ngự Thư Phòng xuân sắc tiệm khởi, phong cảnh vô hạn.

Trên xà ngang, treo bốn chữ "Chính đại Quang Minh" to, ở phía dưới, trên long ỷ màu vàng, cũng là một mảnh mị sắc kiều diễm, ái muội than nhẹ.

Đến khi xương sống thắt lưng của Phượng Thiển đau nhức sau khi "Bị xong việc" trên long ỷ, vẫn không hiểu được, sao lại biến thành dạng này.

Rõ ràng trước đó bọn họ vẫn thảo luận một vấn đề rất bình thường không phải sao?

Là cái gì tới?!

Hình như là có liên quan đến vấn đề của Quân Mặc Ảnh đều là của nàng, mà của nàng không phải của Quân Mặc Ảnh.

Quả thật là vấn đề rất sâu khắc, không nói hai câu, đã dùng phương thức này giải quyết.

Phượng Thiển nhớ rõ mình chỉ nói một câu "Dựa vào nơi hiểm yếu chống lại", sau đó đã bị ăn sạch, ngay cả xương cũng không còn.

Mà người nào đó sau khi ăn no cười ý vị thâm trường, vẻ mặt thoả mãn