Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 188




Phượng Thiển cảm thấy mình không thể giảng đạo lý có lẽ nắm chặt nắm đấm lại không thể so với nam nhân này, đơn giản dựng thẳng ngón giữa ở trong lòng, hoàn toàn buông tha giãy dụa.

Lấy một ít lá trà để vào trong ấm trà, đổ nước, lại thêm chút lá trà, đậy nắp bình lại, lắc lắc bình trà.

Lần pha đầu và lần thứ hai đều là dùng để rửa lá trà, Phượng Thiển làm xong, mới rót ra ba chén trà, một ly đưa tới đế vương, một đưa cho Uyển tần, một ly đặt ở trước mặt mình.

Uyển tần thụ sủng nhược kinh: “Tạ Thiển phi nương nương."

"Không cần câu nệ xã giao với Thiển phi, nàng không thích." Quân Mặc Ảnh biết nữ nhân này là người ngày ấy trên cung yến bị chính mình phạt ăn chay. Tuy rằng hoài nghi mục đích nàng đến hôm nay, nhưng mà nhìn nàng chưa làm hành vi bất thường nào, hơn nữa có nàng ở đây, vật nhỏ không nổi bão với hắn, tạm thời không so đo với nàng.

"Vâng, nô tì tuân chỉ."

Lúc này Đông Dương đã mang điểm tâm trở lại, nhìn thấy đế vương và chủ tử nhà mình ngồi cùng một chỗ, hơn nữa ừm, tay đế vương còn đặt trên lưng chủ tử, hẳn là hai người này làm lành rồi.

Đông Dương mỉm cười.

Xem ra, chủ tử vẫn dễ dỗ dành.

Phượng Thiển nhìn mấy thứ điểm tâm linh tinh trong tay Đông Dương, trừng mắt nhìn, sắc mặt mới tốt hơn.

Quân Mặc Ảnh biết nàng thích mấy thứ này, vứt cho Đông Dương ánh mắt, đặt cả hộp thức ăn ở trước mặt Phượng Thiển.

Phượng Thiển làm bộ làm tịch hỏi Uyển tần có muốn hay không, thấy đối phương không muốn, lòng đầy vui mừng dùng chiếc đũa gắp một viên bột củ sen lên, cho thẳng vào miệng.

Nhìn tướng ăn không câu nệ tiểu tiết của nàng, trong lòng Uyển tần âm thầm kinh ngạc, lại nhìn đế vương, chẳng những không có nửa điểm ghét bỏ, đuôi lông mày khóe mắt biểu lộ sủng nịch, rõ ràng là dáng vẻ mình chưa bao giờ gặp qua.

Đây là thất sủng trong nghe đồn?!

À, không cần thiết!

Cả buổi sáng, Uyển tần cũng không thể chân chính nói với Phượng Thiển mấy câu, hoặc là lúc ban đầu Phượng Thiển không rảnh quan tâm nàng, hoặc là sau khi đế vương đến đây nàng mở miệng đều trở nên cẩn thận.

Phượng Thiển biết mình xem nhẹ nàng, cũng có chút ngượng ngùng, khách khí nói: “Về sau nếu có rảnh, qua đây ngồi chơi chút."

"Vâng, nô tì đã biết." Uyển tần mỉm cười gật đầu.

Uyển tần đi rồi, Phượng Thiển tiếp tục càn quét điểm tâm nàng vẫn chưa ăn xong, mới đầu Quân Mặc Ảnh còn để mặc nàng, sau không để nàng ăn nữa: “Sắp dùng cơm trưa rồi, đừng ăn."

Nhưng mà, khiến Quân Mặc Ảnh ngạc nhiên là, khi hắn nói xong câu đó, kỳ tích nàng không phản bác gì.

Miệng Phượng Thiển còn chưa nhai hết bánh hoa quế, nghe vậy, dại ra hai giây, cũng thuận theo gật đầu: “Ăn xong miếng này sẽ không ăn nữa."

Nhưng là, nàng không ngẩng đầu, ánh mắt thủy chung dừng ở điểm tâm trước mặt.

Đột nhiên Quân Mặc Ảnh không biết nói gì tiếp.

Ngày xưa muốn khiến nàng nghe lời, làm cho nàng ngoan, nhưng lúc nàng thật sự nhu thuận, hắn lại phát hiện mình không thể thấy nàng như vậy.

Hắn không sợ nàng phát giận, có tính tình chứng tỏ sự tình còn có cứu vãn đường sống, giống như mang theo Hi phi ra cung lần đó, không phải nàng nổi giận đùng đùng sao?

Nhưng hiện tại, hắn biết, không phải nàng không tức giận, cũng không phải không còn cách nào khác, chỉ là nàng lười nói.

Nhìn nàng như vậy, không hiểu sao trong lòng Quân Mặc Ảnh tê rần: “Thiển Thiển…."

Phượng Thiển vỗ vụn điểm tâm trên tay, ngẩng đầu lên, khóe miệng tươi cười, đẹp như hoa: “Hoàng Thượng, nên dùng bữa."