Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 196




Phượng Thiển cảm thấy cung Phượng Ương vẫn quá nhỏ, dùng để tản bộ không thoải mái, liền một đường đi ra ngoài.

Nếu như bị cung nhân trong cung này biết ý tưởng của nàng, thế nào cũng phải một đầu đâm chết, nếu cung Phượng Ương nhỏ, vậy các nàng những người này còn muốn sống hay không?

Phượng Thiển đi thật lâu, bên người cũng không có ai đi cùng, trải qua chín chín tám mươi mốt lần rẽ, rốt cục lại khiến mình bị lạc.

Nhưng mà lúc này nàng không sợ, trong chốc lát nếu không tìm thấy đường, tùy tiện gọi một người hỏi một chút là xong.

Hiện tại nàng là con cua đi ngang trong cung.

Nhớ tới sáng nay Quân Mặc Ảnh nói những lời này, Phượng Thiển khó hô hấp, khuôn mặt già cũng không khỏi đỏ một phen.

Tay sờ sờ, nóng.

Phượng Thiển âm thầm mắng mình một chút, vuốt túi thơm bên hông đi vào trong vường, bốn phía cỏ cây xanh um tươi tốt, cũng không gặp núi giả.

Nói thật, từ khi xảy ra chuyện Hi phi kia, nàng có chứng sợ hãi núi giả.

Đi mệt, Phượng Thiển tùy tiện tìm mơi nhiều loại hoa nở rộ ngồi xuống, híp mắt muốn ngủ một giấc.

Nhưng nàng vừa mới nhắm mắt lại, mu bàn tay nóng lên, đúng là đột nhiên bị người cầm.

Phượng Thiển hoảng sợ, bà nội nó, sẽ không lại gặp phải người loạn thất bát tao muốn mạng nàng chứ.

"Thiển Nhi, là bản cung."

Giọng nói mềm nhẹ có chút cẩn thận.

Phượng Thiển thân mình cứng đờ, chợt bỗng dưng mở mắt ra.

Nhìn nữ nhân quyến rũ gần trong gang tấc, Phượng Thiển cười cười, chợt đứng dậy, không dấu vết tránh nàng đụng chạm.

"Có chuyện gì sao?" Sắc mặt của nàng không khác gì lần đối mặt trước với Thân phi, nhưng rõ ràng Thân phi chú ý tới nàng không có gọi "Tỷ tỷ".

"Thiển Nhi, ngươi vì hai ngày trước Hoàng Thượng ở cung Thi Họa mà tức giận sao, trong lòng Hoàng Thượng có ngươi."

Lời này nói…. 

Không biết còn tưởng rằng nàng tội nghiệp cần an ủi đâu.

Phượng Thiển dương cao khóe miệng, gật đầu: “Ừ, ngươi không nói ta cũng biết. Nếu không hôm nay hắn sẽ không đến cung Phượng Ương."

Thân phi nhíu mày.

"Thiển Nhi, bản cung nhận ngươi làm muội muội, không nghĩ bởi vì chút việc nhỏ này liền sinh ra ngăn cách với ngươi." Thân phi thấm thía nói: "Ngươi tin tưởng bản cung, thật sự, trong thâm cung này đả kích ngấm ngầm hay công khai chỗ nào cũng có, bản cung hy vọng hai người chúng ta có thể đồng tâm đồng đức, chỉ có như vậy, mới có thể sống sót thật tốt ở nơi xa lạ này."

"Nơi xa lạ?" Phượng Thiển nhíu mi: "Ngươi ở chỗ này đã hơn một năm, còn không quen sao?"

Thân phi đơ người, sắc mặt cứng đờ.

"Thân phi tỷ tỷ ~" Phượng Thiển trừng mắt nhìn, cố ý gọi nàng một tiếng "Tỷ tỷ", âm điệu kéo dài.

"Kỳ thật ta còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ngươi đấy, tỷ như, ngươi biết rõ ta đã mất trí nhớ không nhớ được ngươi, vì cái gì còn cả ngày nghĩ tới gần ta, chẳng lẽ là trước kia làm ra chuyện có lỗi với ta, sợ ta vạch trần ngươi sao?"

Thân phi gần như cũng giận: “Thiển Nhi, mặc kệ ngươi thấy bản cung thế nào, bản cung thật là vì nghĩ cho ngươi."

Tạm dừng hồi lâu, mới thở dài nói: “Về chuyện trước khi ngươi mất trí nhớ, tuy rằng hiện tại người đã quên hết, nhưng sớm hay muộn có một ngày sẽ nhớ lại. Đến lúc đó, ngươi sẽ hiểu khổ tâm của bản cung."

Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt Thân phi tối lại, giọng điệu có chút mất tự nhiên.

Phượng Thiển cố ý "À" một tiếng thật dài, làm ra dáng vẻ bừng tỉnh việc lớn.

"Được rồi, vậy tạm không nói đến ta tin ngươi nói không. Nhưng ngươi xem, ngươi luôn làm bộ thân cận với ta, nhưng mặc kệ trước kia hay là hiện tại, mặc kệ ta gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ, ngươi luôn tự xưng bản cung, không phải sao?"

Phượng Thiển tươi cười yêu diễm, trong sâu đáy mắt lại tràn ngập châm chọc.

"Nếu nói, thân phận của ta không bằng ngươi, ngươi không muốn làm hỏng quy củ trong cung, như vậy hiện tại thì sao?"