Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 200




Lý Đức Thông nghe được một tiếng "Răng rắc", cúi đầu vừa thấy, hóa ra là chân mình mềm xuống.

Này thật sự là…..

Đây gọi là gì?!

Chẳng lẽ không phải sau khi nghe đế vương tự mình vẽ tranh cho mình, tiểu cô nãi nãi nên cảm động đến rơi nước mắt sao?

Đột nhiên Lý Đức Thông có chút hối hận mình lanh mồm lanh miệng, quả nhiên, tư duy của tiểu cô nãi nãi không phải hắn có thể lý giải.

Phượng Thiển lại không tự biết chọc chọc tay Quân Mặc Ảnh: “Đúng không đúng không, có phải ta nói rất có đạo lý không?"

Hai mắt nàng sáng lấp lánh chờ mong, như là một đứa nhỏ làm chuyện tốt chờ được khen ngợi, tim Quân Mặc Ảnh đập loạn, theo bản năng xoa đầu nàng.

Lý Đức Thông vừa định nói đế vương có rất nhiều chính sự muốn xử lý, làm sao có thể nhàn rỗi làm họa sĩ cho nàng đâu. Nhưng không đợi hắn nói ra những lời này, đế vương liền mở miệng.

"Ừ, có đạo lý." Giọng nói trầm thấp mang theo thản nhiên sủng nịch.

A a a, Phượng Thiển kích động thiếu chút nữa nhảy bổ lên.

Lý Đức Thông rơi lệ đầy mặt.

Nếu như bị chủ tử các cung khác biết, kiểu gì một đám phải tức chết mặc kệ ai quản, mỗi lần gặp đế vương, đế vương đều lấy cớ chính sự bận rộn từ chối, tóm lại một câu, ai cũng không gặp.

Nhưng đối với tiểu cô nãi nãi, giống như rất nhàn rỗi, ngay cả loại việc làm họa sĩ này đều cam tâm tình nguyện. 

Đối đãi khác nhau…. Đối đãi khác nhau… Lý Đức Thông mặc niệm ba trăm lần sau đó mạnh mẽ lắc đầu: "Không chỉ là đối đãi khác nhau?”

Căn bản chính là ba ngàn mỹ nữ, độc sủng một người!

Thậm chí Lý Đức Thông hoài nghi, chiếu tiếp tục như vậy, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, đế vương phân phát tất cả hậu cung cũng không phải không có khả năng.

Nhưng nếu thật như vậy, còn không nhấc lên một hồi sóng to gió lớn sao?

Nghĩ đến loại cục diện này, Lý Đức Thông sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

Phượng Thiển cổ quái nhìn hắn một cái: “Lý công công, ngươi làm sao vậy, không thoải mái sao?"

"Không, nô tài không có việc gì." Đầu Lý Đức Thông run lên, tim đập nhanh.

Quân Mặc Ảnh liếc hắn một cái, ánh mắt sắc bén: “Nếu không thoải mái, vậy đi ra ngoài đợi đi."

"Vâng, nô tài tuân chỉ." Lý Đức Thông tội nghiệp lui ra ngoài, hiện tại cho dù hắn muốn "Thoải mái" cũng không thể "Thoải mái" được. Rõ ràng đế vương muốn ở riêng với Thiển phi nương nương, cho nên tùy tiện tìm lý do đuổi hắn ra.

Cho nên trước khi đi, Lý Đức Thông vứt một ánh mắt, khiến cung nhân trong điện đều lui ra ngoài với hắn.

Phượng Thiển mờ mịt.

Nếu nàng không nghe lầm, Lý công công vừa nói là "Không có việc gì" đi!

Phượng Thiển nghi hoặc nháy mắt mấy cái, không nghĩ ra, đành phải cúi đầu tiếp tục ăn thức ăn.

Ước chừng là buổi sáng ăn nhiều, bây giờ còn hơi no, giờ phút này nàng ăn ít hơn trước kia nhiều.

Quân Mặc Ảnh nhìn, rõ ràng phát hiện biến hóa: “Hôm nay làm sao vậy, ăn ít như vậy?"

Phượng Thiển uống một ngụm canh, vỗ ngực, đột nhiên hé ra khuôn mặt sáng lạn nhìn hắn: “Bởi vì ta tâm tâm niệm niệm nhớ ngươi mãnh liệt, ngươi xem, ta nhớ đến mức trà không nhớ cơm không nghĩ."

Quân Mặc Ảnh: “…"

"Vừa lúc ta ăn no, nếu ngươi cũng không ăn, chúng ta đi vào thôi." Phượng Thiển cười tủm tỉm chỉ nội điện, con ngươi đen lánh lấp lánh như thạch diệu.

Quân Mặc Ảnh chớp mắt, bàn tay to bao lấy tay nhỏ bé của nàng, đứng dậy dắt tay nàng vào trong nội điện.

Đến nội điện, Phượng Thiển vô cùng ân cần chạy đến án thư lấy giấy và bút mực.

Nàng tùy tay cầm lấy tờ giấy Tuyên Thành, cũng không nghĩ tới cổ tay áo quá lớn, trong lúc vô ý cuốn phải một tờ giấy.

Trang giấy trắng noãn liền nhẹ nhàng sâu kín bay xuống như vậy.