Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 247




Sắc mặt Quân Mặc Ảnh trầm xuống: “Ngu ngốc, thời điểm nhảy lên không biết giúp đỡ chút, bị ngã thì làm sao bây giờ?"

"Không phải có ngươi đón ta sao?"

Phượng Thiển chôn đầu ở trong ngực hắn, cọ cọ giống như mèo con làm nũng: “Dù sao ngã cũng chỉ ngã trên đùi ngươi thôi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Trời biết vừa rồi nàng bị quỷ ám gì đó, không thể thấy dáng vẻ nghiêm túc của nam nhân này, ý tưởng duy nhất chính là đánh vỡ mặt nạ lạnh nhạt xa cách của hắn, vạch trần bản chất ác liệt của hắn ra, hoàn toàn quên cái khác.

"Hoàn hảo lúc này xe ngựa vừa vặn lắc lư một chút, chờ đến lúc nàng bị văng ra, sẽ biết cái gì kêu đau." Quân Mặc Ảnh vẫn phụng phịu.

Phượng Thiển bĩu môi, làm sao mà khéo như vậy được?

Chỉ biết lừa nàng.

"Ngươi không cho ta nuôi hổ, ta nuôi sói con được chứ? Nếu thuần dưỡng tốt, bình thường cũng không sẽ cắn người, nói không chừng còn rất trung thành." Phượng Thiển quyết định lui mà cầu, giọng điệu mềm xuống thương lượng với hắn thật tốt.

Mèo con chó con gì đó, nàng thà không nuôi thì hơn.

Rất bình thường, nàng không có hứng thú, nàng cảm thấy mấy loại động vật nhỏ này không thích hợp với hình tượng khí phách uy vũ của nàng.

Quân Mặc Ảnh không nói chuyện, liền nheo mắt nhìn nàng chằm chằm.

Phượng Thiển nhìn ánh mắt cười như không cười của nam nhân này liền đoán hắn không vui ý.

"Ta không dám tùy tiện, hiện tại ta thích gì ngươi đều nói không được, rõ ràng chỉ là dỗ ta vui vẻ thôi. Sớm biết rằng lúc trước ngươi đừng dỗ ta, hiện tại cho ta hy vọng lại làm cho ta thất vọng, thật sự là chán ghét."

Phượng Thiển quyệt cái miệng nhỏ nhắn, đầu đập vào ngực hắn một cái.

Nhưng mà không giống dự kiến làm hắn đau, nhưng thật ra khiến trán mình đỏ lên, "Ngao" một tiếng kêu to ra.

Bà nội nó, nam nhân này làm bằng sắt hay sao.

"Hồ nháo!" Giọng Quân Mặc Ảnh bình tĩnh, nghiêm khắc nói.

Lúc trước quả thật nói tùy nàng thích, nhưng làm sao hắn biết khẩu vi của vật nhỏ độc đáo như vậy, không thích chó mèo còn chưa tính, thậm chí ngay cả con thỏ, hồ ly cũng không nói, trực tiếp liền nói muốn mãnh thú to lớn. 

Người bình thường ai có thể nghĩ đến!

Nhưng nhìn dáng vẻ nàng ủy khuất, Quân Mặc Ảnh lại cảm thấy một góc ở trong lòng sụp xuống, mềm hẳn ra.

"Ngoan, chúng ta không nuôi mãnh thú, nếu không cẩn thận bị chúng nó cắn một cái thì không có lợi. Trẫm tìm cho nàng con tốt hơn, Ngân hồ, Hỏa Hồ, cho dù là con nai, sơn dương đều được, có được không?!"

Cẩn thận xoa cái trán hồng lên của nàng, Quân Mặc Ảnh nhẹ giọng nói nhỏ nhẹ, trong lời nói mang theo một cỗ ý tứ dụ dỗ.

Phượng Thiển trừng hắn, không hài lòng cũng không thay đổi được chuyện trước mắt này có được không?!

Lặn lội đường xa, rốt cục tới khu vực săn bắn hoàng gia gần biên cảnh.

Bọn thị vệ dựng lều ở tạm thời, nô tài sửa sang lại doanh trướng. Đế vương mang theo vài vị quan viên đi trước dò xét, Phượng Thiển ở lại doanh trướng nghỉ ngơi.

Lúc này đã vào đầu xuân, cỏ cây đều bật ra chòi nom xanh đậm, bừng bừng sức sống.

Lúc Phượng Thiển vừa nghỉ xong liền cảm thấy không khí rất tốt, lúc này không khỏi nghĩ đi ra ngoài hít thở không khí.

Đi một đoạn đường ngắn, cuối cùng đứng ở một nơi tầm nhìn trống trải, cách đó không xa phía sau là doanh trướng của bọn họ.

Nàng cũng không sợ gặp chuyện không may, dù sao nơi nơi đều có binh lính tuần tra, tùy tiện kêu một tiếng sẽ có người tới.

"Tiểu Thất!"

Vừa định ngồi xuống nghỉ một lát, chợt nghe phía sau có một tiếng nam nhân truyền đến.

Mang theo một chút nghi hoặc không xác định, nhiều hơn là không che dấu được kích động và vui sướng.