Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 295




Được không?

Đáp án đương nhiên là không được!

Trên mặt Thái hậu không biến sắc, trong lòng lại sớm dâng lên một nụ cười lạnh lùng.

Bà đã sớm cảm thấy nha đầu này đối với Thiển phi không tầm thường, mặc dù nói không biết nguyên nhân, nhưng bây giờ dám không vâng ý của bà, xem ra thật sự không thể lưu lại!

"Không cần!"

Bà gạt tay Liên Nhược ra, nhìn vẻ mặt đối phương sững sốt, nâng lên nụ cười ác ý mà giễu cợt: "Chuyện phát triển thành như vậy, coi như ai gia nằm ở trên giường, cũng có thể bị tức đến bò dậy! Không xử trí yêu nữ họa nước này, sao ai gia có thể nghỉ ngơi thật tốt?"

Mẹ nó!

Phượng Thiển liếc mắt, tức miệng mắng to: "Ta xem ngươi mới là lão yêu bà họa quốc! Không rõ chân tướng, bất phân thị phi, đổi trắng thay đen, Quân Mặc Ảnh có nương như ngươi, thật là xui tám đời!"

Thái hậu giận đến trước mặt tối sầm, liên tiếp lùi lại vài bước, đầu óc căng đau gay gắt.

May mà Liên Nhược kịp thời ở bên đỡ bà, bà mới khó khăn lắm ổn định thân hình, không luống cuống ở trước mặt mọi người.

"Còn không mau đánh cho ai gia!" Giọng nói Thái hậu run run gầm lên một tiếng.

Chuyện cho tới bây giờ, Phượng Thiển coi như là hoàn toàn vạch mặt với Thái hậu rồi.

Nàng nhổ một ngụm, thừa dịp hai người bên cạnh đang tập trung nghe Thái hậu nói chuyện, chợt đẩy bọn họ một cái, thoát khỏi.

Không thể không may mắn, đây chỉ là hai tiểu thái giám thân thể không trọn vẹn, nếu đổi là Ngự Lâm quân, Phượng Thiển khẳng định chạy không thoát.

Thái hậu nửa tựa vào người Liên Nhược, chỉ vào Phượng Thiển mắng to: "Các ngươi đều ăn cái gì thế? Ngay cả một nữ nhân tay không tấc sắt cũng không bắt được, ai gia nuôi ngươi có ích lợi gì! Còn không mau bắt nàng lại, hung hăng đánh!"

Hiện trường đã hỏng.

Trừ hai tiểu thái giám ban đầu, đột nhiên có rất nhiều cung nhân liền đi lại đây bắt Phượng Thiển. Mà còn dư lại hoàng hậu và chúng phi tần là vì tránh né tai bay vạ gió mà chạy trốn tứ phía, vẻ mặt từng người một hoảng hốt khẩn trương.

Sắc trời đã hoàn toàn tối xuống, cũng không biết là giờ nào, trong bầu trời đêm từ từ dâng lên một vầng trăng cong, đẹp làm sao.

Ánh sáng nhàn nhạt cùng ngọn đèn dầu bao phủ ở nơi này.

Trong đó có một bóng dáng, rõ ràng nhếch nhác bị người chung quanh truy đuổi, càng về sau như là nhảy lên nhảy xuống, búi tóc toán loạn, có sợi tóc phủ trên gương mặt, cũng không biết vì sao, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm đỏ thoạt nhìn rất sinh động.

Dĩ nhiên, trừ miệng nàng đang nói ra.

"Lão yêu tinh mất trí này, thật sự cho rằng ngươi rất ghê gớm, ta xem ngươi chính là cầm lông gà làm lệnh tiễn! Còn nói cái gì trông coi hậu cung, rõ ràng hoàng hậu mới là người nắm quyền trong hậu cung, ngươi cút ra xa đi!"

Liên Nhược đều bị nàng dọa ngất: "Thiển phi nương nương, ngài không nên nói nữa!"

Giờ phát này long Phượng Thiển như một đốm lửa, nơi nào liền nghe nàng, trong miệng vẫn hùng hổ không chịu dừng lại, muốn ở trong khe hẹp tìm kiếm một cơ hội chạy ra khỏi cung Phượng Minh.

Đông Dương ngươi mau xuất hiện đi!

Rốt cuộc, lúc Phượng Thiển dẫm lên thềm đá, đám tiểu thái giám ùn ùn kéo tới, cuối cùng bắt nàng lại.

Phượng Thiển liều mạng giãy giụa, trong nháy mắt mờ mịt.

Cứ như vậy xong rồi? Mạng của nàng sẽ phải giao phó ở chỗ này?

Đông Dương, chẳng lẽ ngươi không hiểu ta nói là gì sao......

Kinh ngạc suy nghĩ, cho tới khi nàng bị đặt trên ghế dài, còn chưa phục hồi tinh thần lại.

"Đánh!"

Cho đến khi một chữ này rơi xuống, Phượng Thiển mới giựt mình kêu một tiếng: "Các ngươi không thể đánh ta! Ta có kim bài miễn tử!"

Bất cứ giá nào!