Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 302




Quân Mặc Ảnh nắm tay nhỏ bé ra đầy mồ hôi của nàng, giọng khàn khàn, cúi đầu nói: "Thiển Thiển, bên ngoài có nhiều thái y như vậy, không có việc gì. Tin tưởng trẫm, mẹ con nàng cũng sẽ không có chuyện gì."

Giờ phút này, bởi vì sau lưng bị thương, phía trước lại mang đứa bé, nàng không thể nằm được.

Nhưng nàng lại dứt khoát quyết chọn nằm ngửa.

Lúc đầu Quân Mặc Ảnh còn muốn để cho nàng nằm nghiêng, nàng lại nói, nằm nghiêng không thoải mái. Thật ra thì trong lòng hắn rõ ràng, nàng sợ đè ép đứa bé.

Thật ra thì nói thật, hắn cũng không hiểu, vật nhỏ không có tim không có phổi, sao vào lúc này lại ngoan như vậy, ngoan như vậy.

Rõ ràng ngày thường rất thích cố tình gây sự với hắn, chỉ cần là một chuyện nhỏ không thuận ý là có thể hừ hừ nửa ngày, nhưng cố tình ở nơi này vào lúc yếu ớt nhất, vào lúc nên tìm kiếm an ủi, nàng lại chỉ cười, cười nói không có việc gì.

Quá kiên cường.

Kiên cường đến mức khiến hắn thật đau lòng.

Phượng Thiển vốn muốn nói nàng tin, nhưng khi nhìn dáng vẻ vội vã cuống cuồng của hắn, không nhịn được cầm tay hắn.

Suy yếu vểnh môi một tiếng, nói: "Làm sao ngươi biết là con trai, ngộ nhỡ là con gái thì sao? Không thích hả?"

Quân Mặc Ảnh ngẩn người, trong mắt phượng tràn đầy dịu dàng lưu luyến, bàn tay có vết chai chậm rãi mơn trớn trán của nàng, bất đắc dĩ nói: "Con gái cũng tốt, trẫm đều thích."

"Thích thật hay thích giả đây?"

Phượng Thiển làm nũng bán manh một chút như thường ngày, cố tình ngay cả vẻ mặt sinh động cũng không làm được, không thể làm gì khác hơn là ha ha cười khổ nhìn hắn: "Ta đã nói với ngươi, ta thích nữ con gái, chuyện như vậy ngươi phải nghe ta!"

Quân Mặc Ảnh cúi thấp người nửa nằm nửa ngồi ở bên người nàng, môi mỏng mím chặt lại, bờ môi khô khan nhẹ nhàng chạm vào mặt nàng: "Được, chỉ thích con gái, con gái đáng yêu xinh đẹp như Thiển Thiển vậy. Trẫm nghe theo nàng."

"Cũng không còn gì nữa......"

Lúc Uyển tần tiến vào vừa đúng lúc bắt gặp một màn này, đứng tại cửa ra vào sửng sốt ước chừng một hồi lâu, mới phục hồi tinh thần lại.

Đây mới thật là đế vương của bọn họ sao?

Dịu dàng, thâm tình.

Hoàn toàn trái ngược với hình tượng lạnh lùng, lạnh nhạt trong long nàng.

Nếu không phải là có cùng một điểm tương tự… đối tốt với Thiển phi như vậy, Uyển tần thật cho là mình đụng quỷ.

Luôn cho rằng đế vương thiên ái cưng chiều Thiển phi, nhưng chợt nhìn cảnh tượng này, vẫn có chút không dám tin.

Cái này đã không đơn thuần là một đế vương cưng chiều một phi tần, chính là trong nhà dân chúng tầm thường, cũng không nhất định có sự thâm tình này?

Hâm mộ và ghen tỵ đã không thể dùng để hình dung cảm thụ của nàng trong thời khắc này, Uyển tần chỉ cảm thấy trong lòng trống trải khó chịu.

Đột nhiên, mặt Quân Mặc Ảnh liền biến sắc, quay đầu, lạnh lùng nhìn nàng: "Chuyện gì?"

Cái nhìn kia quá mức lạnh lùng, nhịp tim Uyển tần lỡ một nhịp đập, khó có thể tin đây là nam nhân vừa c dịu dàng chí cực đó.

Hắn dịu dàng, chỉ cho một người.

Ổn định tâm tình một chút, Uyển tần ngoan ngoãn nói: "Bẩm hoàng thượng, bên ngoài đã chuẩn bị xong nước nóng. Có cần tụi nô tỳ tới lau chìu thân thể Thiển phi một chút, sau đó mới bôi thuốc không?"

"Bưng nước đi vào." Quân Mặc Ảnh quay đầu lại.

Mới đầu Uyển tần vẫn không rõ ý tứ của những lời này, chỉ coi đế vương đồng ý, liền sai nha hoàn cầm khăn vải đi tới bên giường.

"Đi ra ngoài!"

Lại không nghĩ rằng, nha hoàn kia đang chuẩn bị động thủ, liền bị một giọng nói lạnh lẽo làm cho sợ đến không dám động.

Đế vương còn đang cầm tay Phượng Thiển, lạnh lẽo nhìn những người khác một cái, trong mắt đã lộ vẻ không kiên nhẫn.