Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 31




Nói tới đây, hai mắt nàng nheo lại, quay đầu vẻ mặt hồ nghi nhìn Quân Hàn Tiêu: “Ta còn tưởng rằng sao ngươi lại thành thế này, hóa ra không phải ánh mắt chọn nữ nhân không được, mà là ngươi vốn không hứng thú với nữ nhân!"

Quân Hàn Tiêu dở khóc dở cười, Lý Đức Thông suýt nữa không quay đầu đi xuống xe ngựa.

"Thiển Thiển." Quân Mặc Ảnh trừng mắt nhìn nàng một cái.

Phượng Thiển nghe tiếng gọi quay đầu lại, chỉ thấy bân cạnh Quân Mặc Ảnh là nữ nhân chói mắt đang dùng ánh mắt căm ghét nhìn nàng, lạnh nhạt nói: “Sao Phượng tiệp dư nói như thế? Tốt xấu gì Đoan vương cũng là thân đệ đệ của Hoàng Thượng, ngươi..."

"Mắc mớ gì đến ngươi!" Phượng Thiển không kiên nhẫn chặn nàng nói: "Hoàng Thượng và Đoan vương còn chưa nói lời nào, ngươi chen mồm nói trước là có ý gì?"

Tuy rằng Hi phi không hiểu, nhưng nửa câu đầu nàng vẫn hiểu, tự nhiên nhìn về phía Quân Hàn Tiêu.

Ở trong mắt nàng, Đoan vương như muội phu của nàng, đương nhiên là muốn giúp đỡ nàng.

Chỉ cần Đoan vương đứng ra nói Phượng Thiển một câu, nàng có thể thu hồi mặt mũi!

Nhưng hiển nhiên nàng suy nghĩ nhiều.

Quân Hàn Tiêu tâm cao khí ngạo, làm sao có thể nhận thức tỷ tỷ của Trắc phi như tỷ tỷ mình? Huống chi, tiểu cô nãi nãi này là người dám để hoàng huynh dỗ, làm sao hắn dám động vào họng súng? Hơn nữa xét đến cùng, lời Phượng Thiển vừa nói nghe chỉ là câu nói đùa. Nếu không phải nữ nhân tìm chỗ nói móc, như vậy cũng cười cho qua. Quân Hàn Tiêu thầm nghĩ ở trong lòng: "Khó trách hoàng huynh chướng mắt ngươi, trường hợp này, sao phải bới móc người ta làm gì!

Hi phi ăn quả đắng, lại vẫn không chịu hết hy vọng, nhẹ nhàng lôi kéo tay Quân Mặc Ảnh: “Hoàng Thượng, người xem Phượng tiệp dư cũng không có quy củ."

Quân Mặc Ảnh nhíu mi, thản nhiên nhìn Quân Hàn Tiêu.

Quân Hàn Tiêu hiểu ý, lập tức ho khan nói: “Hoàng huynh, theo thần đệ thấy, xuất môn ra ngoài, chúng ta không cần dùng xưng hô Hoàng Thượng Vương gia như vậy, sẽ làm người khác chú ý."

Quân Mặc Ảnh đồng ý, Lý Đức Thông liền xung phong nhận việc nói: “Vậy Hoàng Thượng là đại thiếu gia, Vương gia là nhị thiếu gia, Ảnh thị vệ vẫn làm thị vệ, nô tài là quản gia, Hoàng Thượng cảm thấy như thế nào?"

Hắn thật thông minh không nhắc đến Hi phi và Phượng Thiển, Quân Mặc Ảnh cười như không nhìn hắn một cái, sau đó mới "Ừ" một tiếng. Hi phi kích động, lập tức tiếp nói: “Vậy bản cung chính là đại thiếu nãi nãi!"

Trong xe nhất thời an tĩnh lại.

Quỷ dị trầm mặc...

Phượng Thiển đột nhiên dùng cánh tay khửu tay đụng vào Quân Hàn Tiêu ở bên cạnh: “Ta làm tiểu phu nhân của ngươi được không?"

Mọi người lại hít một ngụm khí lạnh, bị những lời này của nàng làm đứng hình, thuận tiện trên người người nào đó tản ra khí lạnh, ngay cả Ảnh Nguyệt luôn nghĩ "Việc không liên quan mình không phải nghĩ" cũng không nhịn được run người.

Tiểu cô nãi nãi à, gan ngài cũng quá to rồi!

Trong lòng Quân Hàn Tiêu lộp bộp lại lộp bộp, theo bản năng quay đầu nhìn phản ứng của Quân Mặc Ảnh, ngay cả ánh mắt đối phương cũng không cho hắn một cái, từ đầu đến cuối hé ra khuôn mặt u ám nhìn chăm chú Phượng Thiển bên cạnh hắn.

Hi phi cũng không nghĩ tới lá gan Phượng Thiển lớn như vậy, vốn bản thân muốn nói, muốn để nàng làm nha hoàn! Dù sao mình là phi tử, mà nàng chỉ là Tiệp dư, an bài như vậy vốn là chuyện đương nhiên. Ai biết nàng lại không theo lẽ thường, dám ở trước mặt Hoàng Thượng nói muốn làm phu nhân người khác?

Quả thực phản rồi!

"Phượng tiệp dư, ngươi thật to gan!" Hi phi lớn tiếng khiển trách, "Thân phận Vương gia cao quý, là người ngươi có thể leo lên sao? Bản cung nhìn ngươi làm nha hoàn thô sử còn chấp nhận được!"

"Ta nói này sao ngươi phiền như vậy!" Phượng Thiển không thể nhịn được nữa, nổi giận đùng đùng liếc nàng một cái: "Ta có nói chuyện với ngươi sao? Vì sao mỗi lần ngươi đều cướp lời ta? Rốt cuộc ngươi có chuyện gì sao!"

Muốn tạo cảm giác tồn tại cũng nên phân biệt đối tượng chứ!

Cô nãi nãi không tiếp ngươi!

Phượng Thiển thu hồi ánh mắt, tay quơ trước mặt Quân Hàn Tiêu nói: “Này, rốt cuộc người có đồng ý hay không?"

Quân Hàn Tiêu khóc không ra nước mắt: "Hoàng huynh mau cứu ta...’’

Đương nhiên hắn không dám đồng ý, rõ ràng là bảo bối trong lòng hoàng huynh, sao lại muốn làm phu nhân của hắn? Cho dù trên danh nghĩa cũng không được!

Huống chi tiểu cô nãi nãi này cũng quá lớn mật, ở đâu có cô nương gia trực tiếp nói với nam nhân ta muốn làm phu nhân của ngươi? Không thấy cả người hoàng huynh sắp đóng băng rồi sao!

"Trẫm nhìn ngươi làm nha hoàn là được!"

Quân Mặc Ảnh chợt lên tiếng, làm người trong xe lạnh đến rụt người.

Phượng Thiển khó thở, căm giận nghiêng đầu nhìn hắn một cái.

Đồ hỗn đản!

Hai ngày trước còn ôn nhu như nước, nói còn hay hơn hát, hiện tại có mỹ nhân trong ngực liền quẳng cô nãi nãi đến tận biên giới sao?

"Được, nha hoàn thì nha hoàn!" Phượng Thiển nghiến răng nghiến lợi oán hận nói.

Mọi người kinh ngạc nghe nàng đột nhiên nói, nàng lại dịch đến bên cạnh Quân Hàn Tiêu, giương giọng tuyên bố: “Ta muốn làm nha hoàn bên người Đoan vương!"

"Không cho phép!"

"Ngươi nói không cho phép thì không cho phép sao?" Vậy chẳng phải ta rất mất mặt sao?

Một trận gió thổi qua, trong nháy mắt mọi người đều mơ hồ.

Quân Mặc Ảnh nhíu phượng mâu lại, cười như không cười nhìn Phượng Thiển, khóe môi khẽ nhếch lộ ra hơi thở nguy hiểm.

Lý Đức Thông còn kém không kêu cha gọi mẹ, tiểu cô nãi nãi cũng quá không chừng mực rồi, ỷ vào Hoàng Thượng sủng nàng, liền dám ở trước mặt nhiều người như vậy chống đối Hoàng Thượng?

Không muốn sống nữa hay sao!

Vẻ mặt hắn đau khổ nhìn Phượng Thiển: "Tiểu cô nãi nãi, ngài nghe lời hoàng thượng đi!

Cố tình Phượng Thiển là người không chịu thua kém, trong lòng rõ ràng bồn chồn, nhưng trên mặt lại không chịu yếu thế, tự trấn định nhìn thẳng Quân Mặc Ảnh.

Nàng không sai, dựa vào cái gì nàng phải chịu thua? Vậy nàng chịu tổn thương tìm ai bù lại?

Không khí trong xe ngựa vừa quỷ dị vừa xấu hổ, trong lúc nhất thời, ngay cả Hi phi cũng không dám lớn tiếng.

Nửa ngày, Quân Hàn Tiêu cười gượng hai tiếng, ngượng ngùng nói: “Hoàng huynh, cái kia... Không bằng để Phượng tiệp dư làm tam tiểu thư đi?"

Đề nghị bất thình lình này giống như cọc rơm cứu mạng mọi người, vì thế Lý Đức Thông và Ảnh Nguyệt đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý, chỉ có mặt Hi phi xanh mét, hiển nhiên là tức giận đến cực điểm.

Phượng Thiển hừ một tiếng, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nháy mắt nhìn Quân Hàn Tiêu: “Cũng là ngươi có lương tâm!"

Mọi người lại bị dọa.

Này rõ ràng nói đế vương không có lương tâm sao?

Không đợi bọn họ hồi thần lại, Phượng Thiển nói một câu, lại làm cho lòng bọn họ như muốn nổ tung.

"Ta không muốn làm tam tiểu thư, ta muốn làm tam thiếu gia! Ngươi cho ta mượn bộ quần áo, ta cũng muốn làm nam nhân!"

"Này..."

Quân Hàn Tiêu trưng cầu nhìn hoàng huynh nhà mình.

"Cho nàng."

Sắc mặt Quân Mặc Ảnh đã không còn khó coi như vừa rồi, giọng điệu có chút trầm.

Vật nhỏ này thật là không có lương tâm, không phải ngày xưa mọi việc đều theo nàng sao? Hôm nay chỉ có Hi phi mà thôi, còn hoàn toàn không phải hắn tự nguyện, vật nhỏ này trực tiếp giận. Dọc đường đi không nhìn mình không nói, thế nhưng còn dám ngay trước mặt mình nói cái gì phải làm tiểu phu nhân của Hàn Tiêu!

Lời nói cũng có thể nói lung tung sao?

Nếu không phải hắn biết vật nhỏ bực bội hắn, đổi thành người bên ngoài dám nói hưu nói vượn như vậy, đã sớm bị hắn kéo ra ngoài chém!

Dù là như thế này, nàng còn cảm thấy hắn không có lương tâm. Quân Mặc Ảnh có chút bất ngờ nghĩ tới, cũng không biết là ai không có lương tâm.