Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 332




"Cơ hội gì?" Thái hậu theo bản năng bật thốt lên.

Ánh mắt Liên Tịch bộc phát ý vị không rõ, trong tươi cười lẫn một tia âm hàn: "Tựa như nô tỳ mới vừa nói như vậy, thời trẻ qua mau, hoàng thượng độc sủng một mình Thiển phi dài như vậy, có lẽ có một phần nguyên nhân lớn là bởi vì nhìn phát chán các nương nương khác. Nếu lúc này có người mới xuất hiện, danh tiếng Thiển phi có thể sẽ bị tụt đấy?"

Mặc dù lời nói này chính nàng cũng không xác định, chỉ nhìn dáng vẻ đế vương một cách đơn thuần cũng biết địa vị của Thiển phi trong lòng hắn khác biệt, nhưng trước mắt trừ "Mèo mù đụng chuột chết", còn có thể làm sao đây?

Cũng không thể cứ như vậy mặc kệ nó, tùy Thiển phi được đế vương độc sủng tiếp tục?

Huống chi, nguyên nhân Thiển phi đột nhiên được cưng chìu vốn rất kỳ quái, cứ như vậy đột nhiên có một ngày, không giải thích được có một cô nương xuất hiện tiến vào cung Càn Long, sau đó không giải thích được cưng chiều, cho tới bây giờ, bên cạnh đế vương còn có những người khác sao?

Nếu Thiển phi có thể trở thành ngoài ý muốn không giải thích được, như vậy ai nói người khác lại không thể?

Chính là mình, cũng không phải là không có cơ hội.

Chỉ nhưng mà bây giờ không thể lờ mà lờ mờ ra tay, tối thiểu trước tiên cần phải mượn cây đao diệt trừ đứa nhỏ trong bụng Thiển phi mới được. Nếu không, tội mưu hại long chủng lớn như vậy, tuy mình có thể diệt trừ Thiển phi, nhưng sợ trong tâm đế vương cũng sẽ không tiếp nhận một nữ nhân ác độc như vậy.

"Người mới xuất hiện?" Thái hậu nhíu mày: "Nhưng ngươi không nhìn thấy dáng vẻ đêm đó của hoàng thượng à, lúc này, trong mắt của hắn còn chứa người mới sao?"

"Cô quên à, không lâu sau nữa chính là tổng tuyển cử ba năm một lần. Đến lúc đó, chính là trong mắt hoàng thượng không chứa nổi người mới, cũng không thể phạm tổ chế chứ?"

Thái hậu trầm ngâm chốc lát, gật đầu "Ừ" một tiếng.

Không thể phạm tổ chế chứ?

Không thể thôi…..

Thật ra thì trong vài tháng ngắn ngủi này đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Thái hậu cũng có chút không xác định, đến tột cùng trong lòng hoàng thượng có còn tổ chế hay không.

Tối thiểu giổ tổ vốn nên do đế vương tự mình chủ trì đại sự, cuối cùng còn không phải là giao cho một vương gia đi làm sao?

Chỉ là, dưới mắt cũng không có biện pháp khác.

Tạm thời cứ như vậy thử một chút thôi…..

Trầm mặc chốc lát, Thái hậu lại nói: "Tịch Nhi, ai gia biết ngươi có tâm tư với hoàng thượng, chỉ là ngươi cũng phải chú ý chút, gần đây mấy ngày nay, vẫn không nên trêu chọc Thiển phi thì tốt hơn."

Chính bà nói qua hình như cũng cảm thấy có chút bực bội, ấn đường dần dần kéo lên: "Hoàng thượng còn trẻ, ngươi càng thêm phong hoa tuyệt đại, chỉ cần có thể chờ được, cơ hội vẫn là có. Không cần vì một chút lợi nhỏ trước mà vĩnh viễn mất cơ hội đứng trên điểm cao nhất, biết không?"

"Cô nói đúng, những đạo lý này Tịch Nhi đều hiểu." Liên Tịch gật đầu một cái, trong lòng không khỏi có chút xúc động.

Thái hậu có thể nói với nàng những lời này, vậy đã nói rõ là thật coi nàng như người thân.

"Coi như thật muốn ra tay với Thiển phi, Tịch Nhi cũng sẽ không chọn vào lúc này, cô cứ yên tâm đi. Tối thiểu phải đợi qua thời gian này, để mọi chuyện chìm hẳn xuống."

"Ai, đứa bé này…." Thái hậu thở dài, ánh mắt có chút xa xăm.

"Nếu người trong lòng ngươi không phải hoàng thượng, thì tốt biết bao? Ai gia có thể vì ngươi chỉ một mối hôn sự hài lòng, có ai gia ở phía sau làm chỗ dựa cho ngươi, dù là làm chính thê vương hầu tướng tướng, thì có khó khăn gì?"

Liên Tịch ngẩn ra, rồi sau đó khẽ cắn môi dưới, ủy khuất kêu một tiếng: "Cô….."