Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 359




Nhưng ngay khi hắn nín nửa ngày chuẩn bị mở miệng, Quân Mặc Ảnh lại đột nhiên đứng dậy từ trên long ỷ.

Ngọc thụ lâm phong đứng ở đó, bóng dáng cao lớn sừng sững, giống như thời khắc suy yếu vừa rồi chỉ là ảo giác của Quân Hàn Tiêu.

"Nàng cố ý muốn cho ngươi biết chuyện này, vậy tất nhiên là có chủ ý chiêu cáo thiên hạ. Đã như vậy, tin tức này sẽ rất nhanh truyền khắp cả hoàng cung."

Quân Mặc Ảnh nhéo lông mày, con mắt sắc thật sâu nhìn hắn: "Những thứ khác trẫm mặc kệ, chỉ cần bảo đảm chuyện này sẽ không truyền tới cung Phượng Ương là được."

Ánh mắt Quân Hàn Tiêu ngưng tụ, trầm mặc thật lâu mới nói: "Thần đệ hiểu ý hoàng huynh, chỉ là, nếu tiểu hoàng tẩu không ra khỏi cửa liền thôi, nếu đi ra ngoài, khó nói người có lòng sẽ không dùng phương pháp nào để cho nàng biết chuyện này. Coi như không phải Khinh phi, cũng có thể là  người khác."

"Ừm." Quân Mặc Ảnh nhàn nhạt trả lời một câu.

"Sau khi trở về nói với Long Vi một chút, để Long Vi đến nói chuyện với nàng, cũng đỡ nàng cả ngày lẫn đêm muốn chạy ra ngoài."

"Dạ, thần đệ biết."

"Đi thôi." Quân Mặc Ảnh khoát tay áo.

Hắn xuống ngay, lúc đi qua Quân Hàn Tiêu, bước chân khẽ dừng một chút.

"Không phải như ngươi nghĩ. Mù mắt, tâm cũng đừng mò mẫm." Bỏ lại một câu như vậy, hắn bước đi luôn.

Cằm Quân Hàn Tiêu thiếu chút nữa rớt xuống. Lúc nào thì miệng Hoàng huynh độc như vậy rồi hả?

Còn có câu nói kia là có ý gì… không phải như hắn nghĩ? Hắn nghĩ chính là loại nào?

Về chuyện Liên Tịch.....

******

Cung Phượng Ương.

Phượng Thiển nằm ở trong sân phơi nắng, nhìn mặt trời đang tỏa trên không trung, không biết sao, đột nhiên nhớ tới tư vị rét lạnh thấu xương mùa đông.

Vừa đúng lúc Đông Dương tắm cho Hỏa Hồ, Phượng Thiển chớp mắt, đột nhiên liền chỉ một người một hồ, hô một tiếng: "Đông Dương, ngươi đã làm áo long chưa?"

Hai tay áo Đông Dương đang vén lên, nghe vậy, cười tủm tỉm quay lại.

"Sao hiện tại mấy ngày nay nương nương muốn làm áo lông? Vẫn nên chờ một chút đi, dù sao hiện tại cũng không cần dùng, đợi đến mùa đông, Thượng cung cục tự sẽ đem đồ tốt đến cho nương nương."

Phượng Thiển liếm môi một cái, trong ánh mắt sáng lấp lánh thoáng qua nụ cười xấu xa, hàm chứa mấy phần ranh mãnh.

"Mà ta đột nhiên muốn làm, thì thế nào?"

Vừa nói, vừa đem tầm mắt từ Đông Dương chuyển qua con Hỏa Hồ trong tay nàng.

Đông Dương hạ mắt xuống, hồ ly vốn đang được xách trong tay vừa đúng run lên, liền bỗng dưng rớt xuống.

Lúc này Đông Dương phản ứng được, ảo não dậm chân.

"Nương nương, Hỏa Hồ!" Nàng lập tức nhấc chân đuổi theo con hồ ly nhỏ kia.

Tiểu hồ ly kia cũng không biết là quá hiểu tính người không, trong ngày thường rõ ràng là ngoan ngoãn biết điều, giờ phút này lại như cố ý, chạy không ngừng, Đông Dương đuổi theo vừa nhếch nhác vừa thở hồng hộc.

Ngắn ngủi sững sờ đi qua, Phượng Thiển đang ôm bụng cười ha ha.

"Đông Dương Đông Dương, ở bên kia, trái phải, bên trái!"

"Ngươi ngu hết biết, đang ở trước mặt ngươi cũng có thể để cho nó chạy mất?"

"Nhanh lên một chút nhanh lên một chút, hướng phải chút, lập tức liền chộp được!"

Quân Mặc Ảnh vừa tiến đến, liền nhìn thấy một đôi chủ tớ không có hình tượng chút nào như vậy, còn có một con hồ ly ướt nhẹp càng không hình tượng.

Phượng Thiển đã từ nửa nằm biến thành tư thế ngồi, ánh mắt lướt đi, nhìn thấy hắn, nụ cười trên mặt thì càng rực rỡ, hai mắt sáng như sao đã híp lại thành một đường, mặt mày cong cong.

Nàng không khách khí chút nào vẫy tay, la hét nói: "Quân Mặc Ảnh, Đông Dương ngu ngốc kia không bắt được con hồ ly, ngươi nhanh giúp nàng một chút, giúp nàng bắt!"

P/s: Cám ơn lục tiểu thanh rất nhiều