Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 379




Tống Lăng nói thẳng: "Cô cô, chuyện ngài muốn thuộc hạ làm, thuộc hạ đã làm xong."

"Ừ." Liên Tịch nhàn nhạt đáp một tiếng: "Sau khi chuyện thành công, Thái hậu nhất định sẽ khen ngươi thật tốt. Ngươi muốn tiền, quyền, thế, cái gì cần có nhất định có, cho nên ngươi có thể yên tâm."

Nàng lạnh lùng thoáng nhìn đối phương: "Chỉ là, chuyện này nếu truyền ra ngoài, đầu ngươi có thể không giữ được, biết không?"

"Dạ, thuộc hạ hiểu!"

Liên Tịch từ từ đi tới chỗ hắn, lúc Tống Lăng cho là nàng sẽ dừng ở trước mặt mình, nàng lại không khách khí chút nào lướt qua hắn, thẳng tắp đi ra ngoài núi giả.

"Trở về chờ tin tức đi. Chỉ cần xác định Linh Lung đưa đồ vật qua, phần thuộc về ngươi sẽ lập tức cho ngươi."

Nói xong câu đó, bóng dáng của Liên Tịch đã khuất sau núi giả.

"Liên Tịch cô cô!" Tống Lăng chợt gọi nàng lại.

"Còn có chuyện gì?"

Liên Tịch nhíu mày, quay đầu lại nhìn hắn.

Mặc dù ngược ánh sáng, Tống Lăng vẫn phát hiện một tia không kiên nhẫn từ vầng trán của nàng.

Tống Lăng dừng một chút, mới nói: "Cô cô, theo phân phó của ngài, thuộc hạ quả thật biểu đạt cõi lòng với nha đầu Linh Lung kia, thế nhưng cũng không phải thật! Thật ra thì người chân chính trong lòng thuộc hạ, là….."

"Tống Lăng!" Không đợi hắn nói xong, Liên Tịch liền cắt đứt hắn.

"Người quý ở chỗ tự biết chính mình, con cóc đừng vọng tưởng ăn thịt thiên nga."

Lạnh lùng bỏ lại một câu như vậy, Liên Tịch lần nữa xoay người, không quay đầu lại rời đi.

Tống Lăng đứng tại chỗ, sững sờ nhìn nàng từ từ đi xa, càng ngày càng nắm chặt tay lại.

Linh Lung siết thật chặt lá thư trong lòng bàn tay, chỉ sợ đột nhiên có trận gió thổi qua, thư cũng sẽ bị thổi đi.

Thư này không chỉ là một phong thư đơn giản như vậy, cũng là ký thác nửa đời sau hạnh phúc của nàng!

Chỉ cần đưa thư này đến cung Phượng Ương, nàng có thể rời đi Khinh phi nương nương, chủ tử ác độc như vậy, nàng còn có thể cùng người trong lòng nàng vĩnh viễn sinh hoạt một chỗ!

À đúng rồi, còn có một điểm rất quan trọng, người trong lòng nàng cũng có thể vì vậy lấy được trợ giúp, thăng tiến lên.

Xem như vậy, cuộc sống tương lai của nàng rất hạnh phúc, rất mĩ mãn.....

Ôm ý nghĩ như vậy, Linh Lung bước nhanh hơn, vội vàng đi tới cung Phượng Ương.

"Vị tiểu ca này, có thể làm phiền ngươi giúp ta đưa đồ này giao cho Thiển phi nương nương không?"

Lính gác cửa hung dữ nhìn nàng, hỏi: "Đây là thứ gì?"

"Đây là....."

Mắt Linh Lung chợt lóe, nhất thời lại không biết diễn tả lá thư này đến tột cùng là cái gì.

Dù sao Tống Lăng nói với nàng đây là cơ mật, không thể tùy ý xem, cho nên chính nàng cũng không xem qua nội dung bức thư.

Không thể làm gì khác hơn là tùy tiện tìm một cái cớ nói: "Đây là thư nương nương nhà ta thăm hỏi Thiển phi nương nương!"

"Thư thăm hỏi?" Cung nhân giữ cửa kinh ngạc, nhưng cũng không có nói cái gì nữa: "Biết, cái này giúp ngươi đưa vào."

Nói xong liền cầm đi vào giao cho Phượng Thiển.

Hôm nay đế vương có chuyện tạm thời, chưa kịp chạy về dùng cơm trưa, cho nên hôm nay Phượng Thiển ăn một mình.

Gần đây mấy ngày nay, cảm giác buồn nôn đã đỡ hơn không ít, cho nên cũng ăn được nhiều hơn so với mấy ngày trước.

Mới vừa dùng xong bữa, cả người vẫn còn hơi no bụng, nàng nằm ở trên giường lười biếng đung eo, rất hợp ý.

Nghe được tiểu thái giám nói là Khinh phi gửi thư cho nàng, Phượng Thiển còn kinh ngạc, thò tay cầm lấy, giữ tư thế này đọc thư.

Chỉ là, trong chốc lát, sắc mặt của nàng liền từ từ trắng bệch, thân thể cũng từ từ đứng thẳng lên.