Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 396




Đông Dương thầm than một tiếng, thầm nghĩ chờ coi thôi.

Đế vương đối tốt với chủ tử như vậy, làm sao có thể chơi trò so tốc độ với nàng lúc nàng chưa tròn ba tháng chứ?

Đây không phải là điên rồi sao!

Trong vòng mấy thàng Đông Dương đã chộp được mấu chốt, không thể giảng đạo lý vào lúc nàng đang tức giận, chỉ có năm chữ: quấy nhiễu, nói không thông!

Quân Mặc Ảnh đợi trong ngự hoa viên rất lâu, Phượng Thiển = vừa vuốt bụng của mình, vừa tập tễnh tới trễ.

Quân Mặc Ảnh khẽ giật giật khóe mắt hai cái.

Rõ ràng còn chưa lộ bụng bầu đâu, nhưng nhìn dáng vẻ vật nhỏ, giống như là sắp sinh.

Ho nhẹ một tiếng, hắn chậm rãi đi tới trước mặt Phượng Thiển, liếc Đông Dương một cái, ý bảo nàng lui ra.

Chờ đến khi Đông Dương đi xa, mới nói với Phượng Thiển: "Như thế nào, nghĩ kỹ tỷ thí thế nào rồi hả?"

Phượng Thiển bĩu môi, cũng biết nam nhân này không tốt bụng như vậy.

Đông Dương còn nói hắn sẽ không gây khó nàng, cái gì mang thai, cái gì thân thể nặng, mụ nội nó chứ gạt người!

Quay đầu lại còn không phải quá đáng hơn vừa rồi sao?

Nam nhân hư, nam nhân thối!

"Nghĩ xong!" Phượng Thiển tức giận nói.

"Hiện tại ta tìm chỗ trốn, ngươi nghĩ biện pháp đi tìm, nếu tìm được coi như ngươi thắng, nếu trong nửa canh giờ không tìm được thì ta thắng, như thế nào?"

Nam nhân thối này không quan tâm bụng của nàng, nàng tự mình quan tâm!

Nếu thật ôm con chạy mất, Phượng Thiển lo lắng nam nhân này sẽ trực tiếp chém nàng.

Quân Mặc Ảnh sửng sốt một chút, môi mỏng khẽ nhếch nhẹ: "Ừm, chủ ý này không tệ. Chỉ là phạm vi giới hạn trong ngự hoa viên, đừng chạy xa."

Vốn cũng không muốn để cho nàng chạy, thai vẫn chưa yên, thân thể nàng lại yếu như vậy, nếu xảy ra chuyện gì, nữ nhi hắn không còn thì làm sao?

Ừm, là nữ nhi, bởi vì vật nhỏ nói nàng thích nữ nhi.

Về phần nhi tử, về sau bàn lại.

Trầm mặc một hồi, hình như là sợ nàng không nghe lời, Quân Mặc Ảnh lại bổ sung một câu: "Nếu chạy trốn quá xa, hoặc là chạy trốn quá nhanh, coi như nàng thua."

Phượng Thiển liếc hắn một cái, không phải là sợ nàng chạy trốn quá xa sẽ không tìm được sao?

Một đấng mày râu, lại lo ngại chuyện này!

"Biết rồi, đáng ghét!"

Phượng Thiển giơ ống tay áo, chậm rãi xoay người rời đi.

Quân Mặc Ảnh nhìn bóng lưng nàng rời khỏi, dáng người cao dáo thon dài, ngọc thụ lâm phong lộ ra một cỗ xa cách không thể chạm, vậy mà trong đôi mắt phượng hẹp dài lại thoáng qua cưng chìu dịu dàng.

Phượng Thiển tìm chỗ trốn rất lâu, nay cả núi giả, bụi hoa cũng bị nàng lật một lần, cũng không dám chạy xa, chỉ sợ nam nhân kia sẽ nói nàng "Ăn gian"!

Cố tình oan gia ngõ hẹp, trên đường lơ đãng đụng phải Vân Quý phi.

Không đúng, thật ra thì cũng không hẳn vậy, bởi vì Phượng Thiển cảm thấy, nàng với Vân Quý phi hoàn toàn không tính là oan gia.

Từ đầu đến cuối, ở nơi đó nói xằng nói bậy mò mẫm ép người cũng chỉ có nha đầu làm người ta chán ghét mà thôi.

Mặc dù Vân Quý phi lạnh lùng, ngược lại cũng không có ác ý gì với nàng.

Đoàn người phía đối diện thấy nàng, rõ ràng cũng sững sờ.

Gần như là lập tức, trên mặt Nguyệt nhi liền hiện lên một tia chán ghét không che giấu chút nào: "Ơ, đây không phải là Thiển quý phi sao?"

Giọng nói âm dương quái khí mang theo bén nhọn vang lên trước mặt, Phượng Thiển ngoắc ngoắc khóe môi, bật ra vài tia lạnh lùng.

"Ơ, không ai dạy ngươi thấy quý phi phải hành lễ sao?" Nàng dựa theo giọng điệu của Nguyệt nhi, thong thả ung dung nói.