Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 399




Trước mắt hình như còn nét mặt rạng rỡ của nàng trước khi rời đi mang theo hoảng hốt.

Vân quý phi cảm thấy, nàng đại khái đã biết đáp án.

Vấn đề kia không có khó khăn trả lời như vậy, chỉ là Phượng Thiển còn không hiểu, người trong cuộc, rất dễ dàng xác định không rõ.

"Nô tì tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng cát tường."

Vân quý phi thấy đế vương đi tới trước mặt, cúi đầu, hành lễ, giữa hai lông mày vẫn không có lộ vẻ gì khác.

"Ừm."

Vân quý phi cúi đầu, chỉ nghe được giọng nói thấp thuần lạnh nhạt vang lên, bóng dàng màu vàng trước mắt không dừng lại, vạt áo lay động, trong không khí thoang thoảng mùi hương Long Tiên.

Vừa ngẩng đầu, lại phát hiện sau khi đế vương đi mấy bước, lại bỗng dưng dừng bước lại.

Vân quý phi ngẩn người.

"Thấy Phượng Thiển rồi hả?"

"Thiển quý phi, nàng mới vừa rồi....." Vân quý phi suy nghĩ một chút, tùy tiện chỉ hướng khác cho hắn, lạnh nhạt nói: "Nô tì không thấy, có lẽ là đi phía bên kia rồi."

"Nàng không để cho ngươi nói đi?" Đế vương giễu cợt cười một tiếng: "Trẫm vừa mới nhìn thấy các ngươi đứng cùng một chỗ."

Vân quý phi mím môi, tầm mắt từ từ rũ xuống: "Nô tì đáng chết!"

Từ đầu chí cuối, dù là đối mặt với đế vương, nàng biểu hiện ra tối đa chỉ là kính cẩn.

Khiêm tốn có, nhưng không có chút khuất phục nịnh hót hèn mọn nào.

Quân Mặc Ảnh không tiếp tục để ý đến nàng, liền trực tiếp đi vào sơn động núi giả trước mặt.

Xuyên qua từng tầng góc rẽ, trên khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt từ từ hiện lên một tia bất đắc dĩ, góc cạnh khuôn mặt đầy dịu dàng, chân mày khóe mắt lại đều là một làn gió ấm áp dịu dàng.

Phượng Thiển đi rất nhiều nơi, nàng cảm thấy nàng không quen hoàng cung, nhưng Quân Mặc Ảnh rất quen, nếu không tìm một chỗ trốn thật tốt, khẳng định rất dễ dàng sẽ bị tìm ra.

Nhưng nàng không thể thua.

Nàng cần tạm thời yên tĩnh một chút.

Hôm đó tiểu thái giám đưa cho nàng bức thư gọi là thư thăm hỏi của Khinh phi, thật ra thì bên trong cũng không viết bao nhiêu, chỉ là phân tích nguyên nhân lúc đầu Quân Mặc Ảnh giữ nàng ở bên cạnh mà thôi.

Một năm không thấy, lần đầu gặp nhau liền trực tiếp dẫn nàng trở về cung Càn Long, đó là lần đầu tiên.

Đối tốt với nàng, trước nay chưa từng có, so với bất kỳ người nào khác trong hậu cung đều tốt hơn.

Sau đó dẫn nàng đi Nam tuần, đi dạo phố du ngoạn cùng nàng, sau khi trở về cung, càng thêm độc sủng một mình nàng, không còn ai khác. Vì nàng, hắn thậm chí không tiếc đối đầu với mẫu hậu xưa nay hắn coi trọng, còn những ai từng khi dễ nàng, hắn không hề bỏ qua.

Tốt như vậy, nàng cũng cảm thấy kinh ngạc.

Nhưng nàng lại lựa chọn lừa mình dối người.

Trước kia có người tiết lộ thẳng chuyện này ở trước mặt nàng, nàng vẫn lựa chọn bỏ qua chi tiết nho nhỏ này.

Thật ra vào đêm kia hỏi hắn, nàng đã suy nghĩ, nếu hắn lựa chọn giấu giếm, nàng cứ tiếp tục giả bộ không biết cái gì. Chỉ là, nàng sẽ cẩn thận giấu tim mình đi, bởi vì giữ một người mình thật sự không hiểu trong tim, thật sự là một chuyện thật đáng sợ.

Chỉ là thật may, hắn nói.

Mặc dù sau khi nói xong, bọn họ biến thành đáng vẻ này, nàng vẫn thật may mắn.

Hắn nói giữa bọn họ không có một người nào chính là bắt đầu tốt đẹp, quả thật như thế.

Bởi vì hắn là mang theo mục đích đến gần, mà ngay từ khi bắt đầu nãng cũng thuận theo tiếp nhận tất cả, thậm chí ngay cả nữ nhân bên cạnh hắn đều lựa chọn không nhìn, nhưng cũng chỉ vì tìm cho mình một chỗ dựa vào.

Nàng không có bản lãnh lớn như vậy, khi đó, mạng nàng đã gần như không giữ lại được.