Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 76




Hiển nhiên Phượng Thiển bị dọa không nhẹ, nhất là sau khi nam nhân này nói, tâm tình liền trở nên phức tạp và vi diệu.

Nàng nghĩ hắn tức giận vì mình ăn nói không đúng mực, nói thật, mới đầu còn có chút thầm oán hắn. Ai ngờ, hắn là vì vậy.

Đầu bị hắn ấn vào trong ngực, cả mặt nàng đều tựa trên ngực hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, trong lòng cảm giác rất kỳ quái.

Thật sự rất kỳ quái.

"Ăn bánh hoa quế đi." Trong đầu Phượng Thiển có chút loạn, trong lúc nhất thời nhớ tới cái gì liền nói: "Ta nếm qua rồi ăn ngon lắm."

Quân Mặc Ảnh nhíu mày, ánh mắt dừng trên người nàng nửa ngày, nhưng lại phá lệ nhận bánh hoa quế nàng đưa.

Ở phía trước có một đám người vây quanh dưới một gốc cây cành lá rậm rạp đầy hoa, chúng nam tử mặt mày ôn nhu, chúng nữ tử khéo cười duyên dáng.

Mỗi một cành hoa trên cây đều được treo nhiều hoa đăng muôn hình muôn vẻ, bên trong đều đốt nến, chiếu lên mỗi một bông hoa đều lấp lánh trong ánh sáng lung linh của nến.

"Bà nội nó, sao có thể đẹp như vậy." Phượng Thiển mê gái nhìn phương hướng kia, nếu không phải đang ở cổ đại, thậm chí nàng phải hoài nghi đây là kết quả của công nghệ cao.

Quân Mặc Ảnh nhìn theo tầm mắt nàng, bỗng nhiên cười: “Kia đều là văn nhân nhã sĩ làm ra, cũng không phải là đồ có thể tùy tiện mua trên đường cái. Thiển Thiển vẫn không nên nghĩ có được nó."

A a a nam nhân này rất đáng ghét. 

Nàng còn chưa kịp nói ra ý tưởng đã bị hắn bóp chết từ trong trứng.

"Bỏ rất nhiều rất nhiều tiền cũng không bán sao?" Phượng Thiển rất thất vọng, cũng rất phẫn nộ: "Vậy bọn họ không có việc gì khoe khoang làm cái gì."

Đây là muốn quyến rũ nàng sao?

"Nếu thích, lúc về bảo hạ nhân làm cho nàng." Quân Mặc Ảnh bất đắc dĩ, không phải là mấy đèn hoa đăng sao, còn khiến nàng tức giận.

"Sao có thể giống nhau."

Phượng Thiển chỉ vào cái hoa đăng treo trên cùng, ánh lửa tỏa ra khiến mắt trở nên lấp lánh: "Ngươi xem hoa đăng kia thật đẹp, cũng không biết có thể làm ra cái thứ hai như vậy không. Hơn nữa, trở về làm còn có ý nghĩa gì, hoa đăng đương nhiên là muốn thả trong hội hoa đăng."

Một hoa đăng màu hồng nhạt.

So với mấy cái xanh đỏ loè loẹt mà nói, quả thật có chút không giống bình thường.

Hình vẽ trên hoa đăng cũng không có gì kỳ lạ, chính là mấy họa tiết hình hoa thôi, nhưng có thể nổi bật giữa một dàn hoa đăng, sắp xếp nến có tác dụng rất lớn. Bình thường hoa đăng chỉ có một cây nến, nhưng cái này lại có vài cây nến.

Phượng Thiển lôi kéo Quân Mặc Ảnh chui vào đám người, đến trước cửa một tửu lâu, phát hiện một chuyện làm phấn chấn lòng người.

Năm nay hoa đăng nơi này đều là nhóm người văn nhân nhã sĩ làm tặng cho người có duyên, người làm ra hoa đăng chỉ để ý điều kiện bản thân đề ra, nếu có ai có thể thỏa mãn điều kiện, vậy hai bên vui mừng, theo như nhu cầu.

"Cái kia cái kia." Phượng Thiển chỉ vào hoa đăng màu hồng nhạt, trên mặt lộ ra hưng phấn và kích động: "Nếu muốn hoa đăng kia, ta cần làm cái gì."

Người đứng đầu hoạt động này là chưởng quầy của tửu lâu, nghe vậy, vẻ mặt tươi cười của hắn hơi chút cứng đờ, trong thần sắc như mang theo một chút tiếc nuối và đáng tiếc: “Không dối gạt vị cô nương này, theo như lão hủ thấy, cái hoa đăng này, sợ là ngài không lấy được."

"Vì cái gì?" Phượng Thiển kinh ngạc nhìn hắn: "Chẳng lẽ nó không có trong hoạt động hôm nay sao?"