Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 93




Phượng Thiển ngạc nhiên trừng lớn hai mắt, miệng mở to đến mức có thể nhét một cái trứng chim vào.

Rốt cuộc là tình huống gì.

Vì sao nam nhân này có thể nói đúng lý hợp tình như thế.

Thừa dịp nàng ngủ ăn đậu hũ của nàng không nói, sau khi nàng tỉnh lại còn dùng giọng điệu vô liêm sỉ "Ta chính là ăn đậu hủ của nàng, nàng có thể làm gì" như vậy để nói chuyện.

A a a, cầm thú.

Phượng Thiển lui vào trong góc giường, muốn trực tiếp lôi móng vuốt trên người mình ra, nhưng không đợi nàng làm xong động tác, đã bị nam nhân chấn trụ: “Đừng lộn xộn."

Đừng lộn xộn.

Chết tiệt, hiện tại người lộn xộn là ai.

"Á" Đột nhiên bên hông Phượng Thiển bị tập kích, kìm lòng không được ưm ra tiếng, thân thể lại bất an xoay người.

Thân thể mềm mại làm cho nam nhân thở gấp hơn, mi tâm nhíu chặt, cắn cổ nàng một cái. Đến khi nàng tê một tiếng hít một ngụm khí, hắn mới buông nàng ra, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo qua nơi vừa cắn.

"Ách Quân Mặc…"

Giữa hai người xuất hiện chỉ bạc ái muội, nam nhân không nhịn được tới gần khuôn mặt nhỏ của nàng, ôn nhu hôn nàng.

Hai người dán vào đối phương, thân thể nóng bỏng còn ấm hơn đệm chăn kia, thừa dịp trước khi một tia tỉnh táo cuối cùng trong đầu còn chưa đứt, Phượng Thiển đẩy hắn ra, thở gấp hô một tiếng: “Không cần!"

Dục hỏa lan khắp người, làm sao có thể chống cự được một tiếng "Không cần" của nàng. 

Bàn tay nóng bỏng của Quân Mặc Ảnh đặt trên bụng của nàng, lòng bàn tay thô giáp của người tập võ như có ma thuẩ, lướt qua thân thể mềm mại của nữ tử, làm cho nàng không tự chủ được cong thắt lưng lên.

Bàn tay to lớn từ từ trượt xuống, muốn càng nhiều.

Bỗng dưng sắc mặt Quân Mặc Ảnh đen lại.

Phượng Thiển thở hổn hển không còn lực ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt mang theo vài phần mị hoặc khi động tình, còn có vài phần điềm đạm đáng yêu: “Ta đã nói không cần mà."

Mặt Quân Mặc Ảnh lại đen thêm ba phần.

Vào thời điểm này, giọng điệu này, ai biết nàng không muốn cái gì.

Phượng Thiển nằm ở trên giường nhìn hắn, trong lòng rất muốn cười, lại không thể cười được, nếu không sẽ khiến nam nhân này dựng lông, nàng thật sự chịu không nổi. 

Nhưng nàng càng là chịu đựng, biểu tình trên mặt càng vặn vẹo, đôi môi như cánh hoa mím chặt, thật vất vả nhịn xuống sắc mặt lại càng đỏ bừng.

"Nầy." Phượng Thiển chớp hai mắt, tiếp tục giả bộ đáng thương: "Nữ nhân thôi, mỗi tháng đều có vài ngày như vậy, điều này sao có thể trách ta đâu, có phải không?"

Quân Mặc Ảnh khẽ nhếch khóe miệng: "Mỗi tháng đều có vài ngày như vậy."

"Đúng vậy đúng vậy."

Phượng Thiển gật đầu điểm như gà ăn thóc, vẻ mặt thản nhiên: "Trước đó ngươi không hỏi ta, thật sự không thể trách ta, đúng không?"

"Đúng, đúng vậy. Điều này sao có thể trách Thiển Thiển được." Quân Mặc Ảnh nheo hai mắt lại, nói từng một chữ một, giọng điệu thân mật, ôn nhu, nhưng Phượng Thiển lại nghe ra ý tứ nghiến răng nghiến lợi.

"Nhưng mà mỗi tháng cũng chỉ có vài ngày như vậy thôi, những ngày còn lại, Thiển Thiển đều muốn làm một ít chuyện có ích về thể xác và tinh thần với trẫm, đúng không?" Hắn tà tứ cười, trong mắt phượng hiện lên một vài tia sáng yêu dã.

Phượng Thiển dở khóc dở cười, khi nào thì nàng nói như vậy. 

Nhưng chống lại ánh mắt đầy lửa giận, dục hỏa của nam nhân, hơn nữa trong một loạt cơn tức còn kèm theo vài phần bất đắc dĩ, vài phần sủng nịch, đầu nàng liền không thể hoạt động nữa.