Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Chương 208




Cô bé lẩm bẩm oán trách.

Trần Thiên Bắc... Trần Thiên Bắc hôm nay cũng im lặng.

Là một căng tin có quy mô lớn, xin gì được nấy, cung cấp đồ ăn bất cứ lúc nào nên cậu cũng không muốn nói gì.

Cậu chỉ muốn giữ lấy nhóc con đang ăn còn không ngậm nổi miệng bên cạnh, kìm lại.

Hôn cô hai cái.

Nhưng Trần thiếu có tà tâm nhưng lại không có gan.

Cậu vẫn chưa tỏ tình.

Chỉ sợ sẽ để thực khách biết tâm tư bé nhỏ trong lòng mình, rồi lại dè chừng bỏ chạy, cậu cứ kìm nén đi theo bên cạnh Tô Trầm Hương, trong tay còn cầm một ít đồ ăn ngon.

Tiện thể, cậu nhìn Trần Giang Nam lén lút bỏ cây đèn dầu nhỏ đã cháy cạn vào trong túi nhỏ của mình... Tô Trầm Hương không ăn được cây đèn dầu này nên đã rơi vào tay Trần Giang Nam và trở thành một món đồ chơi.

Chủ tịch Trần cười tít mắt vuốt ve đứa con trai ngoan ngoãn cần cù chăm lo chuyện gia đình, còn biết vơ đèn dầu về nhà, anh ấy đi bên cạnh hai đứa trẻ, cảm thấy bản thân cực kỳ an toàn.

Nhưng đến khi vào bàn ăn, nhìn đủ loại món ngon đầy ắp trên bàn, chủ tịch Trần do dự một lát rồi nhìn Tô Trầm Hương.

Họ đều ngồi cạnh bàn ăn.

Sắc mặt của người đàn ông dã chiến tái nhợt, hoàn toàn không nhìn nhiều tới mấy món ngon đó.

Từng trải qua thế giới luân hồi trước đó, anh ta biết, bóng tối của sự chết chóc có thể ẩn giấu phía sau những món ngon này.

Có ai dám ở một nơi kỳ quái như vậy, rồi ăn đồ ăn của một người kỳ quái mang lên?.

- Đó chẳng phải là trò đùa sao?

Người đàn ông dã chiến rất có kinh nghiệm, lấy bánh mì và nước trong bao lô leo núi của mình ra, đưa một ít cho từng người.

Có thể thấy, mặc dù ngoài miệng nói không quan tâm đến sống chết của họ, anh ta vẫn mạnh miệng nhưng lại mềm lòng.

Vì anh ta không hề đụng vào đồ ăn trên bàn nên mấy người trung niên đang liếm khóe miệng, nóng lòng muốn thử đồ ăn cũng cố nhịn chứ không dám nhìn thêm.

Người phụ nữ cứng đờ đứng ở một bên lại đứng trong bóng tối của phòng ăn, thẫn thờ nói:

"Mọi người ăn nhiều một chút. Bánh mì và nước không đủ dinh dưỡng."

Giọng nói của cô ta vô cùng u ám và lạnh lùng, ánh mắt đặt trên người Trần Giang Nam.

Trong túi quần áo của Tiểu Quỷ lộ ra một góc của đèn dầu.

Đứa bé nhỏ nhắn ngồi bên cạnh cha mình với vẻ đáng thương, rúc thành một cục, uất ức!

Chủ tịch Trần cảnh giác kéo con trai vào lòng.

Người phụ nữ đột nhiên cử động.

Một quả bóng rơi xuống đất vì đứa nhỏ bị dọa đến mức mở to mắt mà buông tay.

Lông lốc lông lốc, lăn đến dưới chân của người phụ nữ.

Người phụ nữ giẫm một chân lên quả bóng.

Đứa nhỏ đau lòng đến nỗi che miệng lại, quay đầu nhìn cha mình với vẻ đáng thương, nước mắt lưng tròng ngập tràn trong mắt.

Đây là quả bóng mới.

Chủ tịch Trần vội vàng lau sạch nước mắt cho con trai, tránh những giọt nước mắt màu đỏ như máu trào ra khỏi kính áp tròng được chế tạo riêng biệt trong mắt.

Nếu không có kính áp tròng được chế tạo đặc biệt để trông giống người sống, thế thì đôi mắt đen kịt của con trai còn không dọa chết đám người sống này à!

"Sao có thể giẫm lên đồ chơi của trẻ con được chứ. Mới toanh, mới làm hôm qua."

Anh ấy nhỏ giọng khiển trách.

Giang Giang của anh ấy đã vất vả biết bao nhiêu mới vặn được đầu của nữ quỷ bò ra từ giếng đá đêm qua, rồi làm thành một quả bóng mới hả!

Đau lòng quá!

Hai cha con ôm nhau, buồn bã không thôi.

Tô Trầm Hương không có hứng thú với hai con người diễn sâu này, chỉ nhìn món ngon trên bàn ăn với sự thích thú tràn trề.

Cô vừa nói cảm ơn vừa cất bánh mì và nước của người đàn ông dã chiến vào túi... Mặc dù là đồ ăn bình thường, nhưng chỉ cần là đồ ăn thì lệ quỷ đục nước béo cò* cũng không ghét chút nào.

*Đục nước béo cò: Câu gốc là "雁过拔毛": Chim nhạn bay qua thì vặt lông. Trước đây dùng để chỉ những người có võ nghệ cao siêu. Sau này dùng để chỉ những người thích lợi dụng, hễ thấy cái gì tốt là nhân cơ hội trục lợi.

Cô cất bánh mì xong, chuẩn bị quay lại ăn đồ ăn nhẹ, cái vuốt nhỏ đặt lên mặt bàn, cầm một miếng thịt nướng màu đỏ trong cái đĩa trước mặt lên, ngửi một hồi, hít hít rồi cắn một miếng,

Thịt bò nướng.

Đỉnh quá, tất cả đều là mùi vị nguyền rủa và lệ quỷ.

"Không được!"

Người đàn ông dã chiến ngăn cản không thành, vẻ mặt cực kì kinh hãi.

"Ăn nhiều một chút, nếm thử cái này xem."

Hiếm có người không sợ chết, mắt của ba người trung niên sáng lên, lập tức dụ dỗ Tô Trầm Hương.

Hiển nhiên, nếu Tô Trầm Hương ăn xong mà không sao thì bọn họ cũng có thể thưởng thức món ngon rồi.

Nhưng Tô Trầm Hương chỉ im lặng nhìn họ một cái.

Chỉ là một ánh mắt bình thường nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm nhận được sự sợ hãi to lớn.

Không biết vì lý do gì, ba người trung niên lại không dám nói chuyện nữa.

"Cái này ăn được, cái này thì nhiều âm khí quá... Tôi hy sinh một chút, không cho mọi người ăn, mấy cái này cũng tàm tạm..."

Tô Trầm Hương chọn chọn lựa lựa trên bàn ăn, dưới ánh mắt ngớ ra của chủ tịch Trần, cô nhanh chóng sắp xếp bữa sáng trên bàn thành hai loại.

Có một loại nhiều nhất, chiếm bốn phần năm của toàn bộ bữa sáng, mấy đĩa đồ ăn vụn vặt còn lại, cô đẩy cho Trần Thiên Bắc, mơ hồ nói:

"Mùi vị cũng tạm được, mọi người mau ăn chút đi, đừng để bụng đói."

Hiếm thấy cô còn biết không để bạn đồng hành chịu đói.

Trần Thiên Bắc sớm đã quen với việc Tô Trầm Hương lựa đồ ăn cho mình, lúc ở Quỷ Môn cũng là Tô Trầm Hương chọn đồ ăn cho cậu.

Cậu không hề do dự chút nào, cầm một miếng táo đỏ trông có vẻ rất kỳ lạ lên, răng rắc răng rắc, từ từ ăn hết một miếng.

Chủ tịch Trần nghe lời, cầm bánh sandwich trên bàn lên ăn.

Anh ấy cảm thấy, mặc dù mùi vị bình thường, nhưng còn phải sống ở đây bảy ngày nên vẫn phải ăn nhiều hơn một chút, rồi lấy mấy món không có quỷ khí và sự nguyền rủa đưa cho con trai.

Anh ấy ăn nhồm nhoàm, nhân tiện thấy Tô Trầm Hương không để ý tới ba người trung niên kia, anh ấy lấy một cái hamburger đùi gà dày cộm đưa cho người đàn ông dã chiến, hất cằm nói:

"Ăn đi. Chắc chắn không có vấn đề gì đâu."

Dáng vẻ anh ấy như kiểu nói có sách, mách có chứng.

Người đàn ông dã chiến muốn từ chối.

Nhưng không biết tại sao lại vô thức cầm lấy, nhét hamburger vào miệng.

Hamburger trong miệng, cũng bình thường...

"Mùi vị như ở tiệm thức ăn nhanh. Tôi thấy căng tin này không ổn cho lắm."

Tô Trầm Hương thở dài.

Thật qua loa.

Toàn bộ cảm giác vui vẻ vì đồ ăn ngon của bữa khuya đều bị xóa sạch hoàn toàn.

Người đàn ông dã chiến im lặng.

Anh ta cũng đã ăn rồi, dù sao cũng không trốn được, dứt khoát cắn từng miếng thật to rồi nhìn cô bé rõ ràng đã gặp phải sự kiện kinh khủng ngày hôm qua này, bây giờ nghĩ lại cũng rất kỳ lạ, cô ăn quá nhiều đồ ăn... Cô bé này nhỏ nhắn, yểu điệu giống như một cô gái được nuông chiều từ bé, không thích ăn uống nên trông rất mảnh mai và thon thả.

Nhưng dường như bụng của cô nối liền với hố đen vũ trụ... Rõ ràng lúc ra ngoài còn ngậm cái bánh lưỡi bò, trong miệng cũng chưa từng dừng lại suốt đoạn đường, nhưng trong ánh mắt kinh ngạc của người đàn ông dã chiến, cô bé hung hãn quét sạch một bàn đầy đồ ăn sáng.

Không chỉ giới hạn ở ba miếng sườn bít tết tomahawk lớn, thịt nướng Brazil... Được chuẩn bị đầy dầu mỡ như vậy từ sáng sớm, đây thực sự là cuộc khủng bố kiểu Nhật sao?

Khóe miệng của người đàn ông dã chiến giật giật, nhận ra cô bé này quả thực có chút vấn đề.

Hình như.... sức ăn của cô quá khủng bố rồi.

Hơn nữa, dường như cô bé vừa ăn vừa nhìn người phụ nữ đang đứng trong góc bằng ánh mắt tham lam và đói bụng khiến người ta không rét mà run.

Giống như một kiểu cảm giác kỳ lạ chuyển đổi vị trí từ tấn công sang phòng thủ.

Rõ ràng là người phụ nữ này khiến người ta cảm thấy đáng sợ hơn.

Nhưng hình như ngay lúc này, ánh mắt của cô bé vẫn đang ăn ăn uống uống nhìn người phụ đó như thể là cơm trong miệng cô vậy.

Người đàn ông dã chiến bị suy nghĩ này dọa sợ đến mức rùng mình một cái.

Nhưng cô bé lại quay đầu sang, nghiêng cái đầu nhỏ nhìn anh ta, mỉm cười.

"Vậy thì, chúng ta phải trải qua nhiều thế giới đáng sợ như vậy là vì điều gì?"

"Hình như trước đây tôi từng nghe một số người lớn tuổi kể rằng, chúng ta giống như diễn viên trong chương trình thực tế."

Người đàn ông dã chiến do dự một chút, nhẹ giọng nói với cô bé kỳ lạ này:

"Ví dụ, sinh tồn trong trạch viện này bảy ngày, thực ra..."

Anh ta không dám ngẩng đầu, cũng không dám nhìn xung quanh, thấp giọng nói:

"Thật ra có rất nhiều lệ quỷ đang xem chương trình thực tế kiểu đấu tranh như thế này của chúng ta."

Như thể chương trình thực tế của họ là cho những lệ quỷ đó xem, để chúng thưởng thức sự vùng vẫy và sợ hãi của người sống.

Và cái chết trong chương trình thực tế chính là cái chết thật.

Ánh mắt anh ta ảm đạm.

Nếu không phải bị ép, ai lại sẵn sàng rơi vào chốn luân hồi này?

"Vậy bọn họ đã trả tiền chưa?"

Tô Trầm Hương tiếc nuối cắn miếng sườn bò cuối cùng, vừa hỏi với vẻ mơ hồ.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn vào không trung, có vẻ đang mỉm cười.

"Trả tiền? Ai?"

"Lệ quỷ xem chương trình thực thế của chúng ta ấy. Sao thế, xem chùa à?"

Tô Trầm Hương chậm rãi đứng dậy, ném sạch sẽ mấy mảnh xương trông như bị chó con gặm trên bàn, rồi thấy Trần Giang Nam cũng đứng dậy, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên trên, trên mặt mang theo nụ cười khiến người ta cảm thấy rất bất an:

"Xem kịch cũng phải trả tiền chứ. Xem chùa không phải thói quen tốt. Cho dù làm quỷ thì cũng phải biết điều một chút, bọn chúng phải biết rằng, muốn thu hoạch thì nhất định phải bỏ ra thứ gì đó mới được, đúng không?"

Ánh mắt cô xuyên qua không trung, nhìn vào một nơi nào đó trên không trung.

Bảy ngày...

Đêm đầu tiên thì đã ăn sạch hết lệ quỷ rồi, bắt cô ở lại bảy ngày, xem chùa chương trình thực tế của cô, sao đám lệ quỷ này không lên trời luôn đi?

Nếu đã xem chương trình thực tế của cô, thế thì xem bản thân như một tấm vé cũng coi như là một việc công bằng đúng không?

Nụ cười ở khóe môi cô bé từ từ cong lên.

Cô hướng lên không trung, duỗi cái tay nhỏ nhắn trắng như tuyết ra.

Một cái móng vuốt màu đen nho nhỏ đen sì mờ ảo men theo đường đi của vô số ánh mắt luôn nhìn chằm chằm tồn tại trên đầu cô, bay vào không trung.

Trong không gian mờ tối, vô số quỷ ảnh vặn vẹo và dữ tợn ngồi thành hàng trong đó, đang cùng xem những thước phim của chương trình thực tế lượt mới.

Sự đau đớn và tiếng kêu thảm thiết của người sống khiến các lệ quỷ cảm thấy cực kỳ hài lòng.

Nhưng ngay khi hình ảnh chuyển sang một cô bé xinh đẹp, cô ngẩng đầu lên, tầm mắt như xuyên qua không gian, ngưng lại trên người chúng.

Nụ cười của cô càng lúc càng rộng, ánh mắt càng lúc càng tham lam, dần dần, ống kính chậm rãi tiến lại gần, biến thành một nụ cười ngọt ngào rõ ràng và rộng mở, cực kỳ quái lạ.

Một cái móng vuốt màu đen đằng sau nụ cười kỳ dị, từng chút từng chút thò ra khỏi màn hình.

Nhẹ nhàng tóm lấy, quỷ ảnh ngồi trong không gian từ trên cao nhìn xuống xem người sống vùng vẫy liền kêu gào thảm thiết, nó bị kéo chặt, giãy giụa rồi biến mất trong không gian đáng sợ này.

Tô Trầm Hương thu thập vé xong, cẩn thận gửi vào không gian lệ quỷ của mình, quỷ khí toàn thân lượn lờ, cùng với đứa nhỏ đang đứng bên cạnh cô, quỷ khí lan rộng ra, vượt khỏi giới hạn của không gian, hướng đến cái gọi là thế giới luân hồi của thế giới lệ quỷ này.

Người phụ nữ đứng trong góc nháy mắt ngã xuống đất, một luồng quỷ khí biến thành một miếng bánh mè đen nhỏ rơi lên sàn, Tô Trầm Hương nhặt lên.

Thi thể bỏ lại bị Trần Giang Nam giấu phía sau.

Trong vô số thế giới luân hồi của chương trình thực tế, những người sống đang vùng vẫy chợt phát hiện, bỗng dưng, những lệ quỷ hung ác và dữ tợn trước mặt họ đều đã biến mất.

Rồi trong một cái nháy mắt, dường như bọn họ nghe thấy một tiếng gào chói tai của lệ quỷ, cuộn về một hướng mà đi mất.

Vô số thế giới luân hồi đều vỡ vụn.

Người sống lại trở về thế giới thuộc về họ với vẻ mặt mê mẩn.

Cái gọi là ký hiệu của chương trình thực tế cũng biến mất khỏi người họ, cũng không bao giờ kéo họ trở lại nơi khủng khiếp đó nữa.

Chỉ có trong thế giới trạch viện kiểu Nhật, người đàn ông dã chiến không rảnh quan tâm đến ba người trung niên đã mê man ngã xuống đất mà kinh hãi nhìn lệ quỷ đáng sợ không tả nổi trên đỉnh đầu mình.

"Tôi nói rồi mà, có thể làm ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn phải là cấp bậc Quỷ Vương."

Tô Trầm Hương vừa nói chuyện với Trần Thiên Bắc vừa hào hứng cầm khăn ăn trên bàn, cẩn thận chỉnh lại, vui vẻ đắc ý nói. "Không ngờ còn có thu hoạch ngoài ý muốn."

Cô cười thầm, mang theo niềm vui khi thu hoạch được vụ mùa bội thu, vuốt đen nhỏ lăn lộn trong quỷ khí, ra sức chiến đấu với Quỷ Vương đang phẫn nộ đó!

Chỉ trong chốc lát, trạch viện kiểu Nhật vỡ vụn hoàn toàn, Trần Giang Nam vừa bận xoay người vặn đứt đầu của người phụ nữ để làm một quả bóng mới cho mình, vừa quay đầu lại, ngoe nguẩy cái móng nhỏ dưới ánh mắt kinh hãi của người đàn ông dã chiến.

Nó không lấy lại hai quả cầu thủy tinh của mình.

Giống như ngón tay lệ quỷ đã nhẫn nhịn chịu khó chọc rất nhiều lần vào người đàn ông dã chiến.

Cho anh ta làm bùa hộ thân cũng không có ảnh hưởng gì.

Chỉ có điều, cũng không biết sau khi ký ức quen biết họ bị xóa đi, liệu người đàn ông dã chiến có cảm thấy hai quả cầu thủy tinh này rất kỳ lạ hay không.

Tiểu Quỷ xóa đi ký ức của những người sống từng nhìn thấy họ, thản nhiên ném họ ra khỏi thế giới luân hồi này, để họ lại trở về cuộc sống bình thường.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Tô Trầm Hương đã phân cao thấp với lệ quỷ cấp Quỷ Vương trong thế giới luân hồi này xong xuôi.

"Không ngờ lại là Mãn Hán toàn tịch*!"

Quỷ Vương bị một chiêu của vuốt đen nhỏ đập lên mặt đất, Tô Trầm Hương hạnh phúc lao lên, rưng rưng nước mắt.

*Mãn hán toàn tịch: Xuất hiện vào thời nhà Thanh, là đại yến tiệc kéo dài 3 ngày được vua Khang Hy tổ chức vào lần sinh nhật thứ 66 của mình. Nó còn là bữa tiệc nổi tiếng nhất trong lịch sử của Trung Quốc được hình thành bằng cách thu thập tinh hoa của các món ăn Mãn và Hán.

Thu hoạch lớn như vậy, lần đầu tiên cô biết được, hóa ra Quỷ Vương lại ngon đến thế!

Cũng không biết trong thế giới lệ quỷ này còn có bao nhiêu Quỷ Vương...

Ăn rồi vẫn muốn ăn nữa!

Cô hài lòng cất bữa tiệc phong phú này vào không gian lệ quỷ của mình, chuẩn bị từ từ nghiền ngẫm dư vị, quay đầu lại thì thấy thế giới luân hồi do Quỷ Vương lập ra này đang từ từ sụp đổ.

Tại khoảnh khắc nó sụp đổ, cô xuyên qua không gian vỡ vụn, dường như tầm mắt nhìn thấy ở nơi xa xôi hơn có một thế giới ngập tràn nguồn thức ăn phong phú vô tận hơn nữa.

Thế giới của lệ quỷ.

Cô thực lòng thích chương trình thực tế nhất!

Hy vọng sau này vẫn có lệ quỷ sẵn lòng tìm cô diễn xuất.

Khi tất cả không gian đều vỡ nát, Tô Trầm Hương lại mở mắt ra, ôm lấy hàng tồn kho đầy ắp trong một lần trải nghiệm của mình, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc.

"... Thảo nào trước đó Quan chủ nói gần đây có hơi kỳ lạ, luôn có một số người bình thường tự dưng chết đột ngột, hơn nữa còn chết một cách kỳ lạ."

Trần Thiên Bắc ngồi bên cạnh cô, nhìn chủ tịch Trần vừa xoa trán vừa lái xe với vẻ mệt mỏi, nhìn Trần Giang Nam ngồi ở ghế phụ lái hào hứng chơi quả bóng mới, rồi nhẹ giọng nói với Tô Trầm Hương:

"Lần này xem như chúng ta cũng đã giải quyết được một vấn đề lớn rồi phải không?

"Đúng vậy."

Tô Trầm Hương gặm bánh lưỡi bò, mơ mơ hồ hồ nói:

"Vừa có thể cứu người, vừa có thể ăn no..."

Cô cảm thấy cánh cửa của thế giới mới đang rộng mở.

"Chắc chắn là mình vừa gặp ác mộng. Đều là giả thôi!"

Chủ tịch Trần hai mắt lờ đờ, lẩm bẩm một mình.

Anh ấy vừa mệt mỏi vừa mềm nhũn cả chân, thầm cầu nguyện mọi thứ vừa trải qua đều là ảo giác.

Cõi mộng.

Nhất định là cõi mộng!

Tô Trầm Hương bĩu môi.

Có phải nằm mơ hay không... Trong miệng có đồ ăn, trong kho có hàng tích trữ, chủ tịch Trần nói thế nào cũng không quan trọng.

Nhưng đúng lúc này, cửa sổ xe bị gõ nhẹ.

"Thưa anh, xin vui lòng nhận tờ rơi."

Một bàn tay nhét tờ rơi qua khe cửa sổ xe.

"À."

Chủ tịch Trần vô thức nhận lấy.

Chủ tịch Trần cúi đầu.

Chủ tịch Trần:...?

Một tờ rơi màu đỏ như máu, ngay giữa tờ rơi có một bàn tay máu chảy đầm đìa xách một cái đầu lâu hung tợn, hiện lên vô cùng rõ ràng trong ánh mắt đờ đẫn và uất ức của Chủ tịch Trần.

"Chào mừng đến với rạp chiếu phim máu."