Bọn Lăng Việt Sơn gồm ba chiếc xe ngựa và hơn chục con ngựa, đội ngũ hùng mạnh, họ đi trên con đường lớn và ở nhà trọ tốt nhất trong thành. Mọi việc của công tử ngồi xe lăn kia khá đặc biệt, đội của hắn cũng đi khá chậm, nhưng chuyện này cũng đúng ý Lăng Việt Sơn, như vậy thù Thủy Nhược Vân đi đường cũng không quá vất vả, còn có hai thần y chăm sóc bệnh của nàng, sự sắp xếp này rất tốt.
Dọc đường không có chuyện gì xảy ra, bọn họ từ từ đi hơn một tháng, cũng đã đi được hơn phân nửa quãng đường. Hôm đó thời tiết đẹp, họ nghỉ ngơi bên đường. Lăng Việt Sơn kéo Thủy Nhược Vân ra khỏi xe ngựa, phơi nắng trong rừng cây, đi dạo xung quanh. Mặc dù trên đường đi được chăm sóc chu đáo, nhưng dù sao cũng là một chặng đường dài, tinh thần Thủy Nhược Vân không tốt lắm, không biết vì sao càng đi tới thành Bách Kiều, nàng càng hoảng sợ.
Lăng Việt Sơn vỗ mặt của nàng, vươn ngón tay xoa mi tâm của nàng: “Yên tâm, không bao lâu nữa, Vân Vụ lão nhân nhất định sẽ trị thương cho nàng.”
“Không biết tại sao, ta cứ cảm thấy bồn chồn.”
“Nàng lo chuyện gì? Mọi chuyện đều có ta rồi. Dù cho có xảy ra chuyện gì, ta cũng ở bên cạnh nàng.”
Hắn kéo nàng vào lòng, cho dù chết hắn cũng sẽ không để nàng một mình.
Tuy nhiên, gần đây quả thật có một số chuyện kỳ lạ, hai mật thám do Lăng Việt Sơn cử đến thành Bách Kiều để tìm Hàn cô nương đã mất tin tức nhiều ngày. Ban đầu, sau khi Hàn cô nương và công từ ngồi xe lăn đến Vân Sơn Cư, xác định đưa Thủy Nhược Vân đến núi Vân Vụ để điều trị, sau đó, Lăng Việt Sơn đã viết thư cho hai người họ, yêu cầu họ xử lý tình hình ở thành Bách Kiều trước để sau khi đến thành Bách Kiều sẽ không cần phải lo chuyện cơm ăn áo mặc, có thể sinh hoạt như bình thường. Khi hai người đã được lệnh, sẽ sớm trả lời. Nhưng bây giờ họ đã gần đến thành Bách Kiều, nhưng không có tin tức gì về họ, chuyện này rất lạ. Vì vậy, Lăng Việt Sơn đã sắp xếp thêm các mật thám mới đến đó, tìm hiểu tình hình để đảm bảo khi họ đến thành Bách Kiều, mọi việc đều sẽ được sắp xếp ổn thỏa.
Khi Thủy Nhược Vân nghe những gì Lăng Việt Sơn nói, nàng vội vàng nở một nụ cười, có lẽ nàng thực sự đã nghĩ quá nhiều, chuyện này sẽ khiến Việt Sơn ca ca cảm thấy phiền phức hơn. Lăng Việt Sơn hôn lên má nàng, sợ nàng đi đường sẽ mệt, bèn lấy một chiếc chăn nhỏ trải trên đất, để nàng ngồi phơi nắng.
Cách đó không xa, Nhiếp Thừa Nham và Hàn Tiếu cũng đang đi dạo, Hàn Tiếu đẩy Nhiếp công tử chậm rãi đi dạo, thỉnh thoảng mỉm cười cúi đầu nói chuyện với hắn. Sau đó lại ngồi xổm xuống, chỉnh lại cái chăn mỏng che đầu gối cho hắn, sau đó nằm trên gối của hắn, Nhiếp Thừa Nham vẫn luôn cười tủm tỉm vươn tay nhéo mặt Hàn Tiếu.
Hai người đang cười nói vui vẻ thì đột nhiên một con chim ưng bay lượn trên bầu trời và lượn vòng trên đầu họ. Lăng Việt Sơn cũng nhìn thấy, con chim ưng dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, khiến Lăng Việt Sơn thầm cảnh giác, hắn hơi nghi ngờ, nhưng con chim ưng đã lao thẳng vào Nhiếp Thừa Nham, Lăng Việt Sơn đang định nhảy lên để giúp đỡ, nhưng đã nhìn thấy Nhiếp Thừa Nham hắn giơ cánh tay lên, con chim ưng ngoan ngoãn đứng trên cánh tay hắn.
Nhiếp Thừa Nham lấy một ống trúc nhỏ trong người con chim ưng ra, rút bức thư ra, thì ra con chim ưng này là chim đưa thư. Nhìn thấy Nhiếp Thừa Nham đang đọc thư, sắc mặt ngày càng tệ, vì vậy hắn dẫn Thủy Nhược Vân trở lại xe ngựa trước. Khi hắn đi ra, Hàn Tiếu đã đẩy Nhiếp Thừa Nham trở lại và mời Lăng Việt Sơn đến, tin tức mà Nhiếp Thừa Nham nói thực sự khiến Lăng Việt Sơn ngạc nhiên.
Thì ra trong thư viết trong thành Bách Kiều có một đám người trong giang hồ không rõ lai lịch đến bao vậy, trong đó có vài người ăn mặc ká kỳ lạ, ăn mặc như người dưới âm phủ, một ít người mặc như người Miêu, cũng có vài người bình thường trong võ lâm, bọn họ có võ công cao cường, ra tay ác độc, người nhiều đến nỗi vây kín thành Bách Kiều. Người của thành Bách Kiều không thể ra ngoài, mà người từ bên ngoài đến thành Bách Kiều cầu y đều bị đuổi về, nếu có chút chống cứ thì đều bị giết. Những người này vơ vét kắp thành, lấy đi không ít các loại thuốc quý, cũng giết không ít danh y.
Hàn Tiếu nghe xong hai mắt đỏ hoe, nàng biết hầu hết các y quán trong thành, bây giờ họ gặp phải đại nạn như vậy, khiến nàng rất đau lòng. Nhiếp Thừa Nham nắm tay nàng, nói với Lăng Việt Sơn: “Trong tình huống này, chúng ta không thể đến thành Bách Kiều theo lộ trình đã định. Chúng ta phải đi đường vòng. Những người này đến với ý định xấu, hoặc họ đang đợi chúng ta trên đường. Chúng ta đi về phía đông trước, vòng qua phía nam thành Bách Kiều, tìm hiểu tình hình rồi mới bàn chuyện vào thành.
Trong lòng Lăng Việt Sơn trầm xuống, vô cùng kinh hãi, phải đi qua thành Bách Kiều mới lên được núi Vân Vụ, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy. Hơn nữa chuyện giang hồ náo loạn như vậy không phải chưa từng xảy ra, nhưng dù thế nào cũng làm ngầm không để quan phủ biết, dùng quy tắc giang hồ để giải quyết. Bây giờ trong thành, hàng loạt người dân bị tàn sát, dùng quy tắc giang hồ để giải quyết, không ai dám có động tĩnh gì, chuyện khác không nói nhưng đây đang là tuyên chiến với triều đình, âm mưu tạo phản. Chẳng lẽ quan binh không quản lý được thành Bách Kiều nữa sao?
Tiết thần y giải thích cho Lăng Việt Sơn rằng thành Bách Kiều là một thành phố rất đặc biệt với nhiều suối và sông nên có hàng trăm cây cầu được xây dựng, nhưng danh tiếng của thành Bách Kiều không nằm ở chỗ này. Danh y thắng Bách Kiều, đó mới là lý do nổi tiếng của thành này. Có vô số đại phu giỏi ở thành Bách Kiều, thậm chí một nửa số ngự y phục vụ trong triều đình đến từ thành Bách Kiều. Đến nay, ở thành Bách Kiều, họ chỉ biết khám bệnh và bốc thuốc, không tham gia vào việc trên giang hồ và triều đình, cuộc sống yên bình. Do đó, triều đình đã đặc biệt phê chuẩn không có quan binh ở thành Bách Kiều. Nhưng cũng bởi vì sự đặc biệt này của thành Bách Kiều, hơn nữa còn có thánh địa cầu y thần bí như núi Vân Vụ nên cho đến nay, mọi chuyện vẫn bình yên vô sự, chuyện người ở thành Bách Kiều bị tàn sát là một chuyện không ai ngờ đến được.
Nhưng bây giờ, chuyện tàn sát người dân hàng loạt đang sợ trong thành đã bất ngờ xảy ra, người trong thành Bách Kiều không hề ngờ đến, trong thành đa số là thầy thuốc và bệnh nhân, tình hình có vẻ khá nghiêm trọng. Tiết thần y cũng rất lo lắng, có rất nhiều đại phu ở thành Bách Kiều cũng là bạn của ông, không biết tình hình bây giờ thế nào.
“Núi Vân Vụ cũng sẽ bị công kích sao?”
Lăng Việt Sơn rất lo lắng về điều này.
“Lúc này chắc núi Vân Vụ không có chuyện gì đâu, trên núi có trận phát rất kỳ lạ, rất ít người có thể đi lên. Dù là đệ tử như bọn ta, muốn lên núi cũng phải giải được trận pháp mới vào được. Cho nên trong giang hồ mới có nhiều lời đồn như vậy. Trên núi có thức ăn, bị phong tỏa mấy tháng cũng không sao, nhưng núi Vân Vụ và thành Bách Kiều là một thể thống nhất, những người đó tàn sát hàng loạt dân trong thành, chắc không chỉ nhắm tới thành Bách Kiều đâu.”
“Tiết thúc, chẳng lẽ là chúng ta liên lụy đến thành Bách Kiều rồi sao?”
Trong lòng Lăng Việt Sơn nặng trĩu, cảm thấy khả năng rất cao, chuyện này rất kỳ quái, hơn nữa trong thư đã nói qua, người vây thành rõ ràng có cả Quỷ Vực nữa.
“Việt Sơn, tình hình hiện tại không rõ ràng, đừng suy nghĩ nhiều, trước tiên hãy nghe lời Nhiếp công tử, đi đường vòng, đừng rơi vào bẫy, tìm cách khác. Trước mắt, tình hình của Thủy nha đầu vẫn ổn, sẽ không có việc gì đâu, ngươi đừng qua lo lắng.”
Tiết thúc an ủi hắn, rồi xoay người đi thu xếp chuyện khác.
Lăng Việt Sơn đứng đó, nhìn Hàn Tiếu cô nương ngày nào cũng tươi cười giờ đang lo lắng khóc, Nhiếp Thừa Nham ôm nàng vào lòng và vỗ nhẹ vào lưng nàng để an ủi. Trong thành Bách Kiều, có rất nhiều bạn của họ, còn có người thân nữa, nhiều người vô tội như vậy, nếu thật là bị Lăng Việt Sơn hắn liên lụy, hắn phải làm sao đây?
Tuy nhiên, Lăng Việt Sơn bị dằn vặt mới vài ngày thì những gì Nhiếp Thừa Nham nói trước đó đã xảy ra, họ thực sự bị cướp trên đường.
Đó là một con đường núi khó đi, hai bên là vách đá, chỉ có một chiếc xe ngựa có thể đi qua. Địa hình này là nơi dễ bố trí tập kích bất ngờ nhất, vì vậy Lăng Việt Sơn đã ra ngoài sớm để bố trí nhân lực và đội hình mở đường, hơn chục con ngựa và lính canh bảo vệ ba chiếc xe ngựa theo từng khu vực. Khi hắn chuẩn bị đi ra khỏi hẻm núi, đột nhiên có mấy tảng đá cực lớn từ trên cao rơi xuống, thẳng hướng nóc xe thứ hai và thứ ba, đồng thời tên bắn từ phía trước, bao phủ dày đặc đoàn xe.
Mọi thứ đến bất ngờ, nhưng mọi người đã có đề phòng. Sáu thị vệ của Nhiếp Thừa Nham lập tức nhảy lên nóc xe, tung chưởng, đem tảng đá to lớn hất bay đi, làm tảng đá rơi xuống nơi khác, có gần mười người áo đen, trong lúc nhất thời, mọi người đều bận đánh nhau.
Ở phía trước, Lăng Việt Sơn dẫn thuộc hạ của mình dùng kiếm chặn những mũi tên đang bay, hét lớn: “Mọi người cẩn thận, những mũi tên có độc!”
Mọi người đều đề cao cảnh giác. Lăng Việt Sơn phát hiện ra một khoảng trống, xuyên qua hàng tên và lao về phía đội bắn tên. Đội cung tên không ngờ rằng có người sẽ đến giết họ, vì vậy không thể né tránh kịp, trong chốc lát đã chém ngã ba người. Và chỉ trong một lúc, một số người đã ngay lập tức chặn và chiến đấu với Lăng Việt Sơn.
Trọng tâm mục tiêu của Lăng Việt Sơn là đội cung tên, hắn quét ngang một đường, đẩy lùi ba người, hắn xoay người và đạp chân, trong nháy mắt, hắn đã lao vụt qua, đâm ngã hai tay cung. Năm người tiến lên đuổi theo ăn, Lăng Việt Sơn xoay người né tránh, trước khi đi, hắn cũng làm bị thương cho một người khác. Đội cung tên đã bị hỗn loạn, còn ba người ở đoàn xe cũng trốn thoát.
Thủy Nhược Vân và Tiết Tùng đang ngồi trên cùng một chiếc xe ngựa, nàng lo lắng giật ngón tay, nghĩ về Lăng Việt Sơn vừa mới khỏi bệnh, nếu trong khi chiến đấu xảy ra chuyện thì sao. Tiết Tùng ở bên cạnh không biết nên an ủi như thế nào, bản thân ông cũng bất an, ông làm đại phu nhiều năm, cũng đi lại trên giang hồ, gặp phải không ít chuyện, nhưng chuyện tàn sát hàng loạt dân trong thành, nửa đường gặp cảnh cướp giết, thì là lần đầu tiên ông gặp.
Trong một chiếc xe khác, Nhiếp Thừa Nham đã ngồi trên xe lăn, Hàn Tiếu đang gối đầu trên đùi hắn, hắn nhẹ nhàng xoa đầu nàng và nói: “Đừng sợ, mọi chuyện đã có ta rồi.”
Bên trong xe ngựa là lo lắng bất an, bên ngoài xe ngựa là cảnh máu me chết chóc. Lăng Việt Sơn dẫn đầu đám người đánh tên mặc đồ đen một đoạn khá xa, hộ vệ trên xe ngựa vội vàng lái xe ngựa ra khỏi hẻm núi để tránh bị bao vây và tấn công lại. Mà bên này, có khá nhiều người mặc đồ đen quyết tâm thực hiện vụ cướp này. Lăng Việt Sơn không sợ bất cứ điều gì khác, nhưng hắn vẫn còn lo lắng về việc họ sử dụng độc, theo hắn thấy, những người này nhất định có liên quan đến Quỷ Vực, nếu không phải Quỷ Vực sai đến cũng là đồng lõa của Qury Vực, đao thương không có mắt, khó tránh khỏi thương vong, nếu họ dùng đến độc, dù có thần y trong xe cũng không chịu nổi nửa đường vì không có đủ thuốc, hơn nữa thành Bách Kiều đã bị phong tỏa, thật sự khiến người ta lo sợ không yên.
Vì vậy, trong khi giết kẻ thù, hắn lớn tiếng dặn dò mọi người cẩn thận xem đối phương có dùng độc hay không. Cũng bởi đánh rất thận trọng nên một than dài mới có được chiến thắng. Lúc này, hơn chục con ngựa phi nhanh, tung bụi mù mịt, như gió lướt tới, một đại hãn dẫn đầu kêu to: “Sư phụ, bọn ta tới rồi.”
Là Mai Mãn và Thủy Trọng Sở đến.
Trong nháy mắt hơn chục người đã vào trận, Thủy Trọng Sở dẫn theo mấy người giải vây cho thị vệ bên cạnh xe ngựa, Mai Mãn vung trường thương xông thẳng đến chỗ Lăng Việt Sơn để trợ giúp. Có người trợ giúp, họ đã nhanh chóng giải quyết được mấy người mặc đồ đen, nhưng không ngờ những người này lại là tử sĩ, họ không đánh được đều cắn thuốc độc tự sát chết hết.
Cuối cùng mọi chuyện cũng lắng xuống, Thủy Nhược Vân vừa nhảy xuống xe ngựa liền đi thẳng đến chỗ Lăng Việt Sơn, nhào vào trong lòng hắn, ôm thật chặt. Thủy Trọng Sở cười nói: “Muội muội à, muội đúng là không có lương tâm, ca ca từ xa chạy đến, không ăn không uống mới đuổi kịp đến đây, không có công lao cũng có khổ lao, muội đến nhìn một cái cũng không thèm nhìn sao.”
Thủy Nhược Vân nghe hắn nói mà đỏ mặt, không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể lại vùi đầu vào trong ngực Lăng Việt Sơn. Lăng Việt Sơn cười, gật đầu với Thủy Trọng Sở và Mai Mãn để thể hiện sự cảm ơn.
Tiết Tùng và Hàn Tiếu cẩn thận kiểm tra thì phát hiện chất độc mà những người đó cắn là nọc rắn, những mũi tên rải rác trên mặt đất cũng có độc, nhưng là độc của bọ cạp hoặc độc của cây cỏ, không phải độc Quỷ Tằm, nhưng có hai người giống như thủ lĩnh đang đeo bao tay làm bằng tơ của quỷ tằm, hơi mỏng, trong suốt màu hồng nhạt, không nhìn kỹ sẽ không thấy, đây là đồ tốt, những đôi bao tay này không thể bị đao thương cắt, hơn nữa còn có thể phfong nhiều loại độc. Quỷ tằm là loài độc nhất, phun rất ít tơ, đan được được bao tay như vậy là rất khó. Hai thủ lĩnh sợ mình bị trúng độc nên mới cố ý đep bay tay phòng thân..
Hàn Tiếu lại lục lọi, quả nhiên phát hiện thêm vài lọ độc lạ, còn có một lọ nhỏ, có lẽ là độc quỷ tằm. Hàn Tiếu đã lấy chất độc và đưa nó cho Tiết thần y, nàng yêu quý hai đôi găng tay đó như báu vật. nàng vui mừng chạy đến chỗ Thủy Nhược Vân, đưa cho nàng một đôi găng tay. Thủy Nhược Vân nghe nàng nói đôi bao tay này tốt thế nào thì cũng không dám nhận.
Nhưng Hàn Tiếu cũng không để ý: “Dù sao cũng chỉ lag nhặt được, chỉ có hai đôi, chúng ta là nữ nhi, đương nhiên sẽ được chia bảo bối trước. Ngươi nhận lấy đi, chúng ta mỗi người một đôi.”
Nàng nói như nhặt được hoa nhỏ bên đường, nhưng Thủy Nhược Vân biết, trong mắt người giang hồ, thứ này là bảo bối, nên vẫn không dám nhận. Lăng Việt Sơn thấy thứ này sẽ có ích cho Thủy Nhược Vân, cho dù là bảo bối gì cũng sẽ có lúc cần dùng, nên hắn thoải mái nhận lấy. Hàn Tiếu vui vẻ chạy về chỗ Nhiếp Thừa Nham, nói: “Chủ tử, ta kiếm được bảo bối này.”
Nàng rất thản nhiên, nàng không có sư phụ để giao nộp, nên nàng liền xem như đồ của mình. Nhưng Nhiếp Thừa Nham cũng không cảm thấy có gì không ổn, nên chỉ cầm xem kỹ rồi trả lại cho nàng.
Lăng Việt Sơn cũng vội vàng đưa bao tay cho Thủy Nhược Vân giữ, nếu gặp phải chuyện gì nguy hiểm thì cái bao tay này có thể giúp được một chút.
Mọi người kiểm tra lại những thứ cần thiết tại hiện trường rồi vội vã lên đường, tìm một chỗ nghỉ chân. Sau khi đến, Mai Mãn và Thủy Trọng Sở liền thông báo tin tức. Hóa ra mật thám Nguyệt Ảnh tìm kiếm tung tích của Quỷ Vực và Đồng Thiên Sách, cuối cùng cũng có một số tiến triển. Quỷ Vực đã dời đến lãnh địa của tộc Mãng Thần, xung quanh đều bị núi bao vây, cũng không biết họ có âm mưu gì. Nhưng có phát hiện ở thôn gần đó có một số xác khô do bị hút hết máu, chắc là họ nuôi quỷ tằm. Thậm chí còn tìm thấy một số xác rắn khô, sợ là họ dùng để cho quỷ tằm ăn, không biết sẽ chế ra loại độc gì đây.
Bởi vì lần trước bọn họ đến động quỷ tằm bắt tằm, Quỷ Vực đã biết bọn họ tìm thuốc giải độc tằm quỷ, cho nên cũng phái người đến Tô Châu thăm dò tiến độ, về sau mới biết được có một vị danh y ở đến từ thành Bách Kiều điều trị cho họ. Khi Chung Khải Ba nhận được tin, liền theo những người này điều tra nên mới biết được chuyện Quỷ Vực và tộc Mãn Thần phục kích trên đường, nên Mai Mãn và Thủy Trọng Sở mới vội vàng chạy đến giúp đỡ.
“Quả nhiên là ta liên lụy đến thành Bách Kiều.”
Nghe xong lời này, Lăng Việt Sơn không khỏi cảm thấy áy náy. Lúc này, Mai Mãn và Thủy Trọng Sở mới biết được vụ thảm sát trong thành Bách Kiều, khiến họ sửng sờ. Quỷ Vực và tộc Mãng Thần đúng là có thực lực, dám phong tỏa thành này.
“Ngươi không cần tự trách, liên lụy cái gì? Không có Lăng Việt Sơn người vẫn sẽ còn có người khác, mục tiêu của bọn họ không phải là ngươi mà là thuốc giải độc quỷ tằm.”
Trước tình hình này, Nhiếp Thừa Nham đã thể hiện ra khí phách đương gia của mình. “Bọn họ dày công chế được độc quỷ tằm, cũng không vì mục đích cá nhân đơn giản, không có người ở phía sau sai khiến, ai dám động đến thành Bách Kiều ta chứ. Chỉ sợ là tâm kế của họ chưa bắt đầu, mà ngươi đã được cứu chữa, họ lo rằng nếu có thuốc giải độc quỷ tằm kia, mọi công sức của họ đều xem như vô ích.”
Hiện tại mọi người đều hiểu, Cửu Vĩ Công Tử phải hạ lệnh bao vây, trấn áp phản tặc, chính là sự bắt đầu, chỉ sợ đây cũng chỉ là bước đầu để họ triển khai âm mưu, việc Quỷ Vực biến thành phản tặc, lại biết được nhược điểm của Cửu Vĩ Công Tử như lòng bàn tay nên rất dễ dàng bắt được hắn, loại bỏ cái gai trong mắt, lại có thêm một người để thử độc và nuôi tằm. Không ngờ chuyện này bị Lăng Việt Sơn xen vào, cứu người đi. Cứu đi cũng không phải chuyện lớn, nhưng loại độc quỷ tằm mới được điều chế đã bị giải, Lăng Việt Sơn lại chuẩn bị đưa thê tử nhà mình đi cầu y, bọn Quỷ Vực liền hoảng sợ.
Nếu có nhiều thuốc giải độc quỷ tằm như vậy, thì số độc quỷ tằm của họ sẽ không còn tác dụng, dao giết người trở thành dao thái rau, chuyện này khiến họ không thể chấp nhận được. Cho nên họ nghĩ nguồn gốc thuốc giải độc quỷ tằm có thể đến từ thành Bách Kiều hoặc từ núi Vân Vụ. Mà bọn người cướp giết họ trên đường, đương nhiên cũng vì manh mối của thuốc giải độc quỷ tằm.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ, nói như vậy chuyện này đại khái có liên quan đến triều đình, người duy nhất có thể xúi giục Cửu Vĩ Công Tử nhảy vào cái bẫy vây bắt phản tặc chính là Thái hậu. Và Đồng Thiên Sách chắc chắn không thoát khỏi có liên quan.
“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Ăn miếng trả miếng!”