Sủng Thê Giang Hồ Lộ - Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 54




Thủy Nhược Vân thật sự lo lắng sợ hãi, nên Lăng Việt Sơn thay băng cũng không cho nàng xem, nàng ngoan ngoãn đi ra ngoài, nàng thật sự sợ nhìn thấy vết thương, không biết có thể chịu nổi không nổi. Nhưng nàng thật sự muốn biết hắn có sao không, vì vậy ngay khi đại phu vừa bước ra, nàng đã đi theo, hỏi và ghi nhớ tất cả mọi thứ.

Nàng sâu sắc nhìn lại bản thân, nhận ra mình thật vô dụng, đối xử với Lăng Việt Sơn cũng không tốt, như thể nàng chưa từng làm được gì cho hắn, nàng cũng không giúp được gì. Nàng luôn tự cho mình là nữ hiệp, theo ca ca phiêu bạt giang hồ, thật ra nàng không hiểu gì cả, lỡ gặp chuyện gì thì dù có khua tay múa chân cũng chẳng có tác dụng gì. Nhìn Hỏa Phượng Hoàng Niên Tâm Phù, võ công cao cường, gặp chuyện còn can đảm giải quyết, còn Tầm Hương tỷ, dù không có võ công cũng rất quyết đoán, có nhiều mưu lược. Còn mình thì sao, cho tới giờ chỉ biết khóc, biết nũng nịu, có cha và ca ca, giờ còn có Việt Sơn ca ca, nhưng bản thân nàng lại vô dụng. Nàng càng nghĩ càng khó chịu, cảm thấy chán ghét bản thân khủng khiếp, cuối cùng nàng rút ra kinh nghiệm xương máu, nắm chặt tay, nàng muốn thay đổi, phải làm một nữ nhân hiền thục và có ích.

Cuối cùng, Thủy Nhược Vân cũng trở về phòng, bắt đầu bận bịu đi loanh quanh, khi thì rót nước cho Lăng Việt Sơn, đắp chăn cho hắn, khi thì mang chậu nước nóng lớn lau người cho hắn, hai nha hoàn muốn đến giúp đều bị nàng từ chối, nàng muốn mình hầu hạ tướng công của mình. Lăng Việt Sơn uống thuốc xong thì chìm vào giấc ngủ sâu, trong thuốc có thành phần an thần nên hắn ngủ đến trời sáng, khi mở mắt ra lần nữa thì tinh thần đã tốt hơn rất nhiều. Sau đó, hắn thấy thê tử đang cặm cụi dọn dẹp nhà cửa, thấy hắn tỉnh dậy, nàng vội vàng lau mặt cho hắn bằng nước nóng đã chuẩn bị sẵn và nói: “Chàng có muốn đi vệ sinh không?”

Lăng Việt Sơn sửng sốt một lúc, ừm, cùng muốn đó, nhưng dựa vào nàng sao? Hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.

Nàng nhìn vẻ mặt của hắn, liền chạy sang phòng bên cạnh, lấy ra một chiếc xô, để ở bên cạnh giường, mặt đỏ đến sắp chảy máu, đưa tay ra đỡ hắn. Hắn ngập ngừng: “Hay là, tìm một người hầu đến…”

Thủy Nhược Vân đưa tay ra dừng một chút, khó chịu nói: “Chàng cho rằng ta không thể chăm sóc chàng sao? Ta có thể. Hơn nữa, chuyện riêng tư như vậy, không phải ta giúp sẽ tốt hơn người khác sao?”

Lăng Việt Sơn nhìn nàng, suy nghĩ một chút, cảm thấy ngọt ngào và hạnh phúc, vì vậy hắn thản nhiên đưa tay ra cho nàng, để nàng đỡ ngồi dậy. Mặc dù Thủy Nhược Vân nói sẽ giúp hắn đi vệ sinh, nhưng nàng lại nhắm chặt mắt sau khi cởi cúc quần và chỉ để hắn dựa vào để đứng vững, Lăng Việt Sơn không nhịn được cười, nhưng vết thương rất đau, nhưng lại không dám kêu đau.

Thủy Nhược Vân đợi hắn xong chuyện, đỡ hắn lên giường, chạy tới chạy lui thu dọn, lấy nước cho hắn súc miệng, đút bữa sáng cho hắn. Lăng Việt Sơn lớn chừng này rồi, chưa từng có ai đút cơm cho hắn, hắn vừa ăn vừa muốn cười, trong lòng lại có chút buồn phiền, bởi vì khi đút cho hắn, Thủy Nhược Vân rất nghiêm túc, hắn cảm thấy đó là dáng vẻ dễ thương nhất trên đời, nhưng loại nghiêm túc này rất nặng nề, nếu hắn không quá tự phụ, sao lại khiến nàng lo lắng và sợ hãi như vậy? Nghĩ đến đây, hắn lại cảm thấy hoảng sợ.

Ăn sáng xong, đại phu mới tới, cho hắn uống thuốc rồi tháo băng, bôi thuốc mới. Lần này, Thủy Nhược Vân không rời đi theo yêu cầu của Lăng Việt Sơn, nàng thậm chí còn đề nghị giúp đỡ. Khi vết thương lộ ra, nàng run rẩy, khuôn mặt còn khó coi hơn hắn, nàng nghiến răng cố gắng không rời mắt khỏi vết thương. Lăng Việt Sơn không quan tâm đến vết thương của mình, vết thương có lớn đến đâu, chỉ là vết thương ngoài da, chảy máu và đau đớn trong vài ngày, cùng lắm thì để lại vết sẹo thôi. Hắn chỉ nhìn nàng chằm chằm, dưới mắt có vết thâm đen, chắc hôm qua ngủ không ngon, hắn nghĩ lại, nhưng không có ấn tượng gì về việc tối qua nàng xuống giường khi nào, thuốc kia làm hắn ngủ quá sâu, không thể cùng nàng nói xong vài câu, không biết cái đầu nhỏ kia của nàng sẽ suy nghĩ cái gì.

Lăng Việt Sơn luôn cảm thấy có gì đó không ổn, thật là sao hắn lại bị mắc lừa như vậy, nếu bị lừa rồi sao lại phải chém lên ngực, lần này không thể ôm và dỗ dành nàng, thậm chí hắn còn có kế hoạch để nàng nghỉ ngơi hai ngày, nếu không còn đau, theo không khí náo nhiệt của tế điển Hoa Thần, thì hắn sẽ có một đêm đẹp, không nghĩ đến mình lại ngã xuống như vậy, lần này không chỉ không có đêm đẹp còn phải gặp tên khốn kia. Hắn cũng mất hết mấy ngày, còn làm cho Nhược Nhược khóc lóc thương tâm, hắn cũng đau lòng muốn chết. Đợi đã, hắn biết là có chỗ nào không ổn rồi, nàng không khóc.

Hắn còn chưa kịp nghĩ, Tông Tiềm Nguyệt và các huynh đệ Tông Thị đã đến gặp hắn, Lăng Việt Sơn trợn tròn mắt, trời ơi, nếu không mắc sai lầm này, hắn đã không phải làm một khách quý bị thương, vậy mà còn không có đặc quyền yên tĩnh nghỉ dưỡng, hắn không cần loại xã giao này. Nhìn sắc mặt của hắn, Tông Tiềm Nguyệt biết hắn đang suy nghĩ gì, nói: “Ta qua xem ngươi thế nào, chúng tôi rất thức thời, lát nữa đi đi ngay.”

Mấy huynh đệ đó đúng là chỉ đến thăm một chút, không nói gì, chỉ hỏi đại phu vài câu, nghĩ rằng Tông Tiềm Nguyệt đã chào hỏi trước đó rồi. Lăng Việt Sơn không thèm để ý những thứ này, nhìn bóng lưng Thủy Nhược Vân quanh quẩn trong phòng, lúc nàng đi ra ngoài, hắn hỏi: “Lão tặc kia chạy mất, ngươi có ý định gì chưa?”

Tông Tiềm Nguyệt nói: “Mặt ngoài của núi này có chút không bằng phẳng. Có một số dấu vết của La Diễm Môn ở một số thị trấn lân cận. Quyển “Nữ Nhi Kinh” kia từ chỗ họ truyền ra. Đại Tiên còn cất giữ một quyển khác ở Phụng Hương Các gọi là “Phần Dương Ngũ Tuyệt Công”, đây là một võ công bí mật của La Diễm Môn, là võ công chí độc chí tà, dùng âm bổ dương để nhanh chóng tăng cao công lực, thậm chí giúp trẻ mãi không già, “Nữ Nhi Kinh” kia nói về bí mật của thân thể và kỹ thuật của nữ tử, phối hợp với Phần Dương Ngũ Tuyệt Công chính là phương pháp thải độc.”

Lăng Việt Sơn nhớ rằng lúc đó đã nhìn thấy Đại Tiên nhìn hai cuốn sách như vậy. Tông Tiềm Nguyệt lại nói: “Khi ngươi đưa sách đó cho ta, ta đang nghĩ không lý nào Đại Tiên lại phạm sắc giới vì một quyển sách như vậy, nên liền đi điều tra chút, đại đệ tử của hắn cũng bị liên lụy. Đại Tiên tu luyện mấy năm, thân thể của ông ấy là thuần dương, chưa từng khai phá, co nên đã bị tẩu hỏa nhập ma, chỉ cần khai phá một chút thì liền thành ma thật sự.”

“Khó trách hắn đột nhiên trở nên lợi hại như vậy.”

Lăng Việt Sơn vốn tưởng rằng mình đã từng gặp qua Đại Tiên, không nghĩ tới ông ta có nội công thâm hậu như vậy, thì ra là như vậy.

“Ông ta đã biến mất không dấu vết, nhưng chắc chắn đã cấu kết với La Diễm Môn. Chúng ta đi điều tra thêm.”

Hai người trò chuyện một lúc, với ám chỉ rõ ràng của Lăng Việt Sơn, người của Tông Thị cuối cùng đã rời đi.

Ngày hôm đó không có việc gì làm, Lăng Việt Sơn càn đau đớn, hắn thật sự bị thương rất nặng, tiểu nha hoàn Thủy Nhược Vân đang hết lòng phục vụ. Điều này khiến Lăng thiếu hiệp đau lòng, bởi vì Nhược Nhược ngọt ngào, xinh đẹp, dễ thương và quyến rũ của hắn đã không còn nữa, trước mắt là một Thủy Nhược Vân đã thay đổi, hiền lương, chịu khó, làm hắn đau lòng, khó chịu không thôi. Lăng Việt Sơn nằm trên giường suy nghĩ, có phải là do Nhược Nhược tức giận nên dùng cách mới để phạt hắn không? Thật ra khi nàng chăm sóc hắn, hắn rất vui, ai được thể tử chiều chuộng mà không thích chứ, huống chi hắn lại nếm được hương vị được người trong lòng phục vụ thế này. Có điều, với tính tình của nàng thì sẽ không làm những chuyện này, nếu nàng nháo lên với hắn, để hắn vui đùa lừa nàng làm vài chuyện vặt, nói không chừng nàng có thể sẽ giết hắn luôn, nhưng nàng lại làm nghiêm túc như vậy thì hắn liền biết có chuyện không ổn. Hơn nữa nàng luôn kìm nén nhẫn nhịn, thậm chí còn không khóc, hốc mắt cứ đỏ hồng, nhưng không hề rơi lệ, việc này làm cho hắn vô cùng lo lắng. Phản ứng bình thường của nàng nên là khuôn mặt nhỏ nhắn khóc lóc đến mức thành một cái bánh bao nhỏ nhăn nheo, nép vào lòng hắn và gọi hắn là đại bại hoại. Đó là lý do tại sao Lăng Việt Sơn cảm thấy thấp thỏm suốt cả ngày.

Cuối cùng vào buổi tối, khi Lăng thiếu hiệp phát hiện ra rằng thê tử Nhược Nhược của mình không có ý định ngủ trên giường với mình, hắn đã không thể kìm nén được cảm xúc của mình.

Nàng chuyển đến một chiếc giường nhỏ và trải chăn đệm lên đó. Lăng Việt Sơn có chút không vui, chẳng phải hắn chỉ sơ suất để mình bị chém một nhát thôi sao, tức giận chút là được rồi, sao lại phạt hắn phải phân giường ngủ như vậy.

“Nhược Nhược, nàngđang làm gì vậy?”

“Đang dọn giường nha, ta phải trông chừng chàng, lỡ ban đêm chàng bị đau thì ta cũng nghe thấy được.”

Lăng Việt Sơn nhắm mắt lại: “Nhược Nhược, ta biết lỗi rồi, lần sau ta nhất định sẽ cẩn thận không để mình bị thường, nàng đừng tức giận mà không để ý đến ta như vậy.”

Thủy Nhược Vân ngạc nhiên há miệng nhìn hắn: “Ta không tức giận mà không để ý đến chàng nha, ta rất muốn nghiêm túc chăm sóc cho chàng.”

Nàng suy nghĩ chút rồi nói: “Trước kia ta không hiểu chuyện, đối xử với chàng không tốt, sau này sẽ không như vậy nữa, ta sẽ thay đổi, Việt Sơn ca ca, ta đã suy nghĩ kỹ rồi.”

Kết quả sau nghi suy nghĩ là không để ý đến hắn, không dính lấy hắn, không làm khó hắn, còn phải phân giường ngủ sao? Hắn không muốn như vậy! Đúng là bi thương mà, hắn cũng phải suy nghĩ sâu sắc lại nem tại sao hắn lại làm cho Nhược Nhược có suy nghĩ này, phục vụ hắn vậy, không còn làm nũng mà phân giường ngủ riêng với hắn, đây được xem là đối xử tốt với hắn sao?

“Nhược Nhược, nếu nàng muốn chăm sóc ta, không phải nên ở gần mà chăm sóc sao?”

Hắn nói: “Nàng ngủ bên đó, lỡ buổi tối ta có chuyện gì, ta gọi nàng không tỉnh thì sao?”

Cho nên phải mau chóng lại đây, ôm hắn như trước kia, vậy thì thật tốt biết bao.

“Vậy thì…”

Nàng nghiêm túc suy nghĩ, ngồi xuống cuối giường: “Ta không ngủ nữa, ta canh giữ ở đây.”

“Nàng thử không ngủ xem?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn đã mệt mỏi uể oải, cứng cố gắng chịu đựng. Hắn phải suy nghĩ, phải suy nghĩ sâu sắc lại.

“Nhược Nhược, đến đây.”

Lăng Việt Sơn quyết định đổi cách nói khác.

Thấy nàng đi tới gần, hắn lại nói: “Nhược Nhược, ta chảy rất nhiều máu, sẽ lạnh, nàng lại đây ôm ta đi.”

Thủy Nhược Vân nghe đến chảy rất nhiều máu, hốc mắt lại đau: “Ta sợ sẽ đụng phải vết thương của chàng, nếu chảy máu nữa thì làm sao bây giờ?”

“Không, buổi tối khi thay thuốc không phải nàng cũng thấy rồi sao, đại phu nói ta hồi phục rất nhanh. Nàng ôm ta trước đi, ta lạnh.”

Dù sao nàng dựa vào người hắn một lát thì nàng cũng sẽ ngủ trước, dỗ nàng trước rồi nói sau.

Thủy Nhược Vân suy nghĩ một chút, liền nhẹ nhàng bò tới, chui vào trong chăn ôm lấy hắn. Gạt người, hắn không lạnh chút nào, còn có chút nóng, có phải phát sốt hay không, đại phu nói sẽ lên cơn sốt, phải chú ý. Nàng lại bò dậy, sợ vào trán hắn. Hắn cười khúc khích, “Ta không phát sốt.”

Quay đầu lại giống như một chú cún con, hắn dụi vào lòng bàn tay nàng, nói: “Nhược Nhược, nàng sờ vào khiến ta thấy rất thoải mái.”

Nàng đỏ mặt, ngây người nhìn hắn. hắn. Hắn âm thầm thở dài, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt đỏ hoe của nàng, dịu dàng nói: “Ta thật sự không sao, nàng như vậy càng làm to lo lắng hơn.”