Thủy Nhược Vân nghiến răng, dùng hết sức đánh ngựa, phi nước đại hơn mười dặm, đổi phương hướng, chạy một hồi rồi giảm tốc độ. Mấy người họ đều bị thổ huyết, mất hết sức lực, cố gắng chống đỡ trên xe ngựa. Thủy Nhược Vân chui vào xe, nhìn thấy Lăng Việt Sơn sắc mặt tái nhợt nằm đó, đau lòng rơi nước mắt. Lăng Việt Sơn mỉm cười: “Đừng khóc.”
Hắn dang tay ôm lấy nàng và khen ngợi: “Thê tử của ta càng ngày càng lợi hại rồi.”
Thủy Nhược Vân lau nước mắt, trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi: “Ta cũng sợ muốn chết.”
Nàng cẩn thận xem xét vết thương của hắn, sau đó chạy ra trước xe và lái đi lần nữa. Chung Khải Ba cưỡi ngựa phía trước để mở đường, bị theo dõi như vậy thì không thể đi đường chính trong trấn nữa rồi, hắn phải bố trí trước, xem xét vết thương của mọi người trước khi có quyết định kế tiếp. Bọn họ đổi hướng mấy lần, lại đi hơn mười dặm, tìm thấy một thôn nhỏ an tĩnh. Họ đều bị thương nên không dám ở trong nhà của thôn dân, quá nổi bật, kết quả tìm một nơi bỏ hoang gần thôn để ngừng lại.
Chung Khải Ba nhìn xung quanh, sau đó quay lại, giúp Thủy Nhược Vân đỡ họ vào trong.
Bốn người này bị thương nặng, Mai Mãn và Lăng Việt Sơn ngã xuống, tỷ muội Niên Tâm Phù cũng có vết thương đẫm máu, Chung Khải Ba cũng bị ngoại thương, nhưng họ vẫn có thể cầm cự, chỉ có Thủy Nhược Vân là bình an vô sự. Nàng và Chung Khải Ba dọn dẹp nhà, cố gắng tạo không gian sẽ cho mọi người, dìu nữ nhân vào trong phòng, nam nhân ở phòng ngoài, băng bó thuốc cho từng người.
Lăng Việt Sơn đang ngồi vận công, phát hiện Thủy Nhược Vân đến gần, hắn mở mắt ra và mỉm cười với nàng. Nàng chạy trước chạy sau tìm nước, vắt khăn ướt lau mặt cho hắn rồi ra sau nhà dọn bếp, nhóm lửa, đun nước cho mọi người nấu thuốc.
Chung Khải Ba chạy ra khỏi nhà, tìm một chỗ khuất rồi giấu ngựa và xe. Rồi lại đi xung quanh một vòng, quét sạch dấu bánh xe và dấu chân ngựa, rồi vào thôn xem xét tình hình. Thôn này có rất ít nhà, hương khác trong thôn đều có giao lộ, bọn họ ẩn cư trong căn nhà bỏ hoang ở phía sau, ngoại ô thôn, người bình thường sẽ không đến đây, coi như an toàn. Tuần tra xong, hắn quay lại nhà, thấy Thủy Nhược Vân cầm nước cho những người kia uống thuốc.
Mọi người lo liệu xong xuôi thì mới bắt đầu nghĩ biện pháp đối phó. Những người bây giờ có thể di chuyển là Chung Khải Ba và Thủy Nhược Vân. La Diễm Môn đang tập trung chú ý vào tỷ muội Niên Tâm Phù, từ trấn Hồng Vũ đuổi theo đến tận đây, xem ra rất cố chấp. Bây giờ yêu phụ Cửu Vĩ kia lại chọn trúng Lăng Việt Sơn, sợ sẽ không thể dứt được. Cứu viện bên Bách Cầm Môn thì chậm chạp không thấy xuất hiện, không biết có chuyện gì bất ngờ hay không. Cho nên trước mắt dường như chỉ có một biện pháp, chính là ra khỏi thôn tìm sự giúp đỡ từ người của hoa cốc Tông Thị.
Trước khi đám người Lăng Việt Sơn rời khỏi cốc, Tông Tiềm Nguyệt đã tìm người an bài cho hắn và còn có một lệnh bài Tầm Hoa, nếu có chuyện gì khẩn cấp, có thể tìm người giúp đỡ. Chung Khải Ba xung phong nhận việc, muốn đêm nay đi gọi cứu binh. Nhưng lại bị Thủy Nhược Vân phản đối: “Nếu đợi cứu binh, ta đi mới là người thích hợp nhất.”
Khi Lăng Việt Sơn nghe thấy điều này, lông mày của hắn lập tức thắt lại. Thủy Nhược Vân lại nói: “Việt Sơn ca ca, đừng phản đối, để ta nói xong trước đã. Ta biết ta là người không có bản lãnh nhất trong mọi người. Nhưng trước mắt ta coi như là người duy nhất không bị thương, hơn nữa vừa rồi trong trận đấu với La Diễm Môn, ta chưa lộ mặt, họ không nhận ra ta, coi như gặp trên đường cũng sẽ không bắt ta.”
Thật ra nàng nói rất đúng, mọi người đều không có lý do để phản bác.
Thủy Nhược Vân tiếp tục nói: “Võ công ta không tốt, nội công kém, nếu thay đổi cách ăn mặc một chút, thì không khác gì người bình thường, lỡ gặp La Diễm Môn cũng dễ dàng chạy trốn hơn. Thời gian ta ở hoa cốc cũng khá dài, người bên ngoài của Tông Thị có thể sẽ không chịu nhận lệnh bài đó, nếu họ có vặn hỏi, thì ta cũng có thể nói được những chuyện trong hoa cốc, dễ lấy được lòng tin của họ hơn, dễ dàng đưa họ đến thôi. Hơn nữa bốn người họ đều bị thương, nếu như có người đến đuổi giết, có Chúng đại ca ở đây sẽ tốt là ta.”
Những gì nàng nói đều hợp lý, cẩn thận suy nghĩ một chút, đây đúng là cách sắp xếp thích hợp nhất. Lăng Việt Sơn không vui ra mặt, Niên Tâm Phù suy nghĩ một chút và nói: “Nếu không chúng tôi thử để lại tín hiệu cho đồng môn, nếu sự phụ ta không xảy ra chuyện. cũng có thể đến giúp đỡ.”
“Tuyệt đối không thể.”
Chung Khải Ba cảm thấy ở đây có một vấn đề lớn: “Các ngươi vừa bắt đầu đã đụng phải La Diễm Môn, nếu không phải vô tình trở thành mục tiêu, thì sau đó đã bỏ cuộc, nên căn bản lúc đầu La Diễm Môn đã nhắm vào người của Bách Cầm Môn, nếu không sao người mà các ngươi đợi được đều không phải đồng môn mà là người của La Diễm Môn. Có lẽ họ đã biết được ám hiệu liên lạc của các ngươi, nên đã mai phục khắp nơi. Bây giờ, chúng ta không có năng lực chống lại họ, tránh đi là thượng
sách, không cần mạo hiểm để bị bại lộ.”
Thủy Nhược Vân nhân cơ hội thuyết phục: “Mặc dù chúng ta cách hoa cốc Tông Thị rất xa, nhưng chúng ta vẫn có thể tìm được ám vệ của tông chủ Tông Tầm Nguyệt. Ta cưỡi ngựa nhanh chút thì có thể tìm được người của Tông Thị. Mọi người trốn ở đây, ta đưa người tới trợ giúp, đây là cách an toàn nhất.”
Lăng Việt Sơn đấu tranh trong lòng, nhưng cuối cùng cũng bị thuyết phục. Chung Khải Ba vào thôn trộm một ít quần áo bình thường của cô nương nhà nông, và chiếc khăn quàng cổ vải hoa họ thường dùng. Thủy Nhược Vân tết tóc đuôi sam bắt chước các cô nương trong thôn, thay quần áo và thắt khăn quàng cổ, Lăng Việt Sơn nhìn xung quanh, cảm thấy nàng quá đẹp, không thể để ra ngoài. Niên Tâm Phù nghĩ một lúc, sau đó lấy một ít bụi để bôi lên mặt và tay và làm rối tóc thêm một chút. Lăng Việt Sơn nhìn, lại ồn ào lần nữa: “Không được, không được, làm sao có thể có một thôn nữ thanh tú như vậy. Không nên đi thì tốt hơn. Chúng ta tìm cách khác đi.”
Mọi người nhìn lẫn nhau, cuối cùng cũng biết, chuyện trước mắt khó giải quyết nhất không phải là vấn đề trang phục của Thủy Nhược Vân mà là Lăng tiểu gia. Tất cả đều lui ra, để chỗ cho Thủy Nhược Vân một mình chạy chồng.
“Việt Sơn ca ca, có phải chàng thấy ta rất vô dụng không, khẳng định ta không thể động thủ cứu binh sao?”
Hắn lắc đầu, bĩu môi, hắn biết mình đã phản ứng thái quá, nhưng hắn không thể kìm được.
“Vậy thì nói cho ta biết, có cách nào tốt hơn cách của ta không?”
Hắn không nói được, hai người nhìn nhau một lúc, hắn giở trò lưu manh, ôm nàng vào lòng, lẩm bẩm: “Ta không bỏ được, ta không muốn nàng đi mạo hiểm.”
Nàng lại vòng tay qua eo hắn: “Việt Sơn ca ca, chàng bị thương ta sẽ đau lòng, ta muốn làm chút chuyện cho chàng. Bây giờ mọi người đều bị mắc kẹt ở đây, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, thay vì ngồi một chỗ chờ chết, chàng cho ta một cơ hội đi.”
Nàng đứng thẳng người, cười nói với hắn: “Để cho ta làm nữ hiệp một lần đi, ta đã mong đợi rất lâu rồi, để cho ta kiêu ngạo một lần.”
Lăng Việt Sơn nhìn nụ cười ngọt ngào của nàng, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng thở dài một hơi, hôn nhẹ lên trán nàng: “Vậy nàng phải bảo đảm, nhất định không được để mình bị thương. Nếu có chuyện gì đó không ổn, đừng để ý đến chúng tôi, nàng chạy trước đi. Nàng bảo vệ bản thân thật tốt mới là chuyện quan trọng nhất mà nàng làm cho ta, biết chưa?”
“Ừ!”
Nàng dùng sức gật đầu. Để ngăn hắn thay đổi quyết định, việc chuẩn bị được tiến hành tuần tự và nhanh chóng. Thủy Nhược Vân nhanh chóng cưỡi ngựa lên đường trong đêm.
Nàng đi suốt đêm, cuối cùng trời sáng cũng đến trước thành, nếu theo lộ trình bình thường mà La Diễm Môn theo dõi thì chắc sẽ đến đây, cho nên vẫn rất nguy hiểm. Nhưng đây cũng là nơi gần nhất có khả năng phát hiện tổ chức Nguyệt Ảnh của Tông Thị. Trước khi Thủy Nhược Vân vào thành, nàng buộc ngựa vào khu rừng ngoài cổng thành, để nó tự ăn uống, nghỉ ngơi. Nàng ở của thành gặp một tiểu cô nương bán hoa, sau khi hỏi giá, nàng đã mua cả giỏ hoa. Lúc này, vẻ mặt nàng mệt mỏi, người thì quê mùa, thật sự trông giống như một tiểu cô nương bán hoa trong một gia đình nhà nông.
Sau khi vào thành, nàng mua gì đó để lấp bụng. Thuận tiện lấy thân phận một cô nương bán hoa để đi lại trong thành. Nàng nhớ lúc đó Tông Tiềm Nguyệt đã từng nói, Nguyệt Ảnh ở bên ngoài, thường dùng vỏ bọc là nhà trọ hay cửa tiệm có biểu tượng ánh trăng hoặc biểu tượng hình bông hoa, loại biểu tượng tùy vào mục đich của cửa tiệm, để mọi người không cảm thấy kỳ lạ. Cho nên suốt đường đi Thủy Nhược Vân đều chú ý tới quán trọ cùng cửa tiệm. Khi nàng đi ngang qua một quán ăn, nhìn thấy Cửu Vĩ Độc Nương và nam tử có vết sẹo ngồi bên trong, nàng hoảng sợ, cẩn thận quay đầu tránh, muốn đi sang bên kia. Bên tai lại nghe thấy Cửu Vĩ Độc Nương kêu to: “Này, cô nương bán hoa kia, lại đây.”
Thủy Nhược Vân giật mình, vừa cúi đầu vừa xoay người suy nghĩ, nở nụ cười chào đón: “Cô nương, ngươi muốn mua hoa sao? Hoa nhà ta đều rất đẹp, vừa mới hái sáng sớm nay thôi, rất tươi, rất đẹp. Cô nương mua một ít hoa đi, Cô nương xinh đẹp như vậy, mua một vài bông hoa sẽ khiến ngươi trông càng xinh đẹp hơn.”
Cửu Vĩ Độc Nương cười khúc khích: “Miệng lưỡi nha đầu người rất ngọt ngào.”
Nàng ta thật sự bắt đầu nhìn qua lẵng hoa.
Nam nhân có vết sẹo bên cạnh lạnh lùng nói: “Cửu Vĩ, ngươi cũng xem lại tuổi của mình đi, ngươi đi học một tiểu cô nương cài hoa à? Hừ.”
Cửu Vĩ Độc Nương nháy mắt một cái, “Long Ấn, ngươi là lão già không hiểu phong tình. Ta đang ở thời điểm đẹp nhất, đẹp như hoa đào, người có thể so với hoa, sao lại không thể cài hoa? Các ngươi cũng học chuyện này đi, có lúc phải chơi đùa lịch sự tao nhã, sẽ thú vị hơn. Nếu không chỉ có thể cứng rắn khó khăn, không thú vị chút nào.”
“Hừ, cảm tạ vì đã khen ngợi. Thứ vô dụng kia có ích gì, ngươi có thấy đang biến bản thân mình thành tiểu bạch kiểm không? Hôm qua, người ta cũng không muốn gặp ngươi.”
Long Ấn rất không kiên nhẫn đối với nữ nhân độc ác này, tác phong làm việc của quá đen tối, không thống khoái như mấy người bọn họ, nhưng vì là nữ nhân, nàng cũng có bản lĩnh không nhỏ, cho nên mới đủ tư cách ngồi ngang hàng với họ, nhưng dã tâm quá lớn, làm người ta không hài lòng.
Thủy Nhược Vân đứng bên cạnh, hoảng hốt, sắc mặt có chút cứng ngắc, vội vàng nói: “Cô nương, mua một ít đi, những bông hoa này rất thích hợp với ngươi, thật sự rất đẹp.”
Nàng cố gắng nhớ lại khi nãy tiểu cô nương kia rao bán thế nào thì nói như vậy.
Cửu Vĩ Độc Nương chuyển sự chú ý trở lại nàng, cẩn thận nhìn nàng một cái, cười nói: “Đừng sợ, Long Ấn thúc thúc chẳng qua chỉ là bề ngoài hơi ác độc, sẽ không ăn thịt người. Tiểu cô nương tuổi còn nhỏ, mà đã hứa hôn rồi sao. Thật đáng tiếc.”
Nàng ẩn ý liếc nhìn Long Ấn, cười cổ quái. Long Ấn không rảnh để ý đến nàng ta, uống trà của mình.
Cửu Vĩ Độc Nương cuối cùng cũng mua được năm đóa hoa, Thủy Nhược Vân nhận tiền sau đó gật đầu khom lưng rời đi. Nàng thận trọng đi xung quanh, sau khi đi qua vài con phố, giả vờ như đang nhìn vào các quán ăn ven đường, rồi quay lại quan sát, không có ai theo dõi nàng, vì vậy nàng có chút yên tâm. Trên đường có rất nhiều cửa tiệm, Thủy Nhược Vân dần lo lắng, dọc đường nàng đã bán hết hoa trong giỏ rồi, nàng nên làm sao bây giờ. Đang lúc hốt hoảng tìm đường đi, nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy bên đường có một cửa tiệm bán hương liệu. Trong tiệm có một hàng chậu hoa lớn, vàng nhạt và hồng nhạt, nở rộ từng mảng, xinh đẹp bắt mắt.
Thủy Nhược Vân bước nhanh về phía trước, cúi đầu sắp xếp khăn vải phủ hoa vào trong giỏ, thật ra là đang chờ cơ hội xem xung quanh có ai đang theo dõi mình không. Sau khi xác nhận an toàn, nàng bước vào cửa tiệm hương liệu. Nhân viên trong tiệm nhiệt tình chào đón, không vì quần áo thô sơ của nàng mà lạnh nhạt.
“Cô nương, ngươi muốn tìm hương liệu gì? Hoa, cỏ, cây cối, bất kỳ nguyên liệu nào cũng có, tiệm nhỏ này có đủ loại hương liệu phong phú nhất trong vòng bán kính hàng trăm dặm, có thể dùng để làm túi thơm, chế phấn hương, làm phấn hồng, nhất định có thứ ngươi thích, vào trong xem đi.”
Thủy Nhược Vân giả vờ nghiêm túc chọn hương liệu, nhìn xung quanh chút rồi khen: ” trái nhìn phải và khoe khoang: “Cửa hàng của tiểu ca đúng là có đủ mọi thứ, ta đã tìm ở nhiều nơi cũng không thể tìm thấy loại hương liệu này, chắc chắn ở tiệm của tiểu ca sẽ có.”
Người bán hàng vỗ ngực nói: “Đương nhiên rồi, cô nương, muốn mua cái gì cứ nói cho ta biết.”
Thủy Nhược Vân cười, nhỏ giọng nói: “Ta muốn mua hoa dạ mê hương hai màu, Tiềm Nguyệt Tầm Hương.”