Đồng Thiên Sách? Lăng Việt Sơn nghĩ kỹ lại, đúng rồi, đúng là Kiều Anh không hề tò mò vì sao Đồng Thiên Sách lại muốn bắt Niên Tâm Phù. Họ cũng không đề cập đến võ công của Đồng Thiên Sách, thật ra ở trước mặt họ, Đồng Thiên Sách chỉ mới xuất chiêu hai lần, một lần ở đại hội Hắc Sát, hắn ra tay giải thoát cho Tông Nhận Tư và Đậu Thăng Dũng, một lần nữa là khi giết chết hai người họ. Ngoài ra, cũng chưa bao giờ thấy lại võ công của hắn. Mà Kiều Anh chưa từng tiếp xúc với Đồng Thiên Sách mà lại đột nhiên nói hắn là quan phủ, còn nói hắn có võ công cao cường, đúng là làm người ta nghi ngờ. “Chẳng lẽ Đồng Thiên Sách đã mua chuộc Kiều Anh rồi sao? Để ông ta đến đây dụ đồ nhi của mình?”
Lăng Việt Sơn chỉ nghĩ đến tình huống như vậy. “Ta cũng không biết, khi ta nghe ông ấy nói chuyện, ta chỉ bắt được lỗi đó trong lời nói của ông ấy, không biết vấn đề nằm ở đâu, chỉ cảm thấy rất kỳ lạ.”
Lần đầu Thuỷ Nhược Vân nhìn bóng dáng Kiều Anh lại ngộ nhận là Đậu Thăng Dũng, sau đó đã bị đóng khung ấn tượng đó, thấy ông ta làm gì cũng kỳ lạ, lời nói của ông ta cũng phải lắng nghe cẩn thận, vì thế mới bắt lỗi được.
“Ta đi theo Niên cô nương trở về phòng, nói nghi ngờ của ta với nàng, nhưng nàng nói lời nói và cử chỉ của ông ấy cũng không đáng nghi lắm, nên khi xuống dưới nàng cố ý đến gần xem có phải ông ấy dùng thuật dịch dung hay không. Khi nãy nàng cũng nói với ta không thấy dấu vết dùng thuật dịch dung. Đó đúng là sư phụ của nàng.”
Thủy Nhược Vân lo lắng nói: “Niên cô nương nói sư phụ nàng là người tốt, từ nhỏ, ông ấy đã đối xử với họ rất tốt, trong mộ có nhiều người là do sư phụ đưa về nhận nuôi, hơn nữa lần trước ông ấy cũng bị La Diễm Môn hãm hại, nàng cảm thấy không thể có âm mưu gì cả.”
Nhưng trong lòng Thủy Nhược Vân vẫn nhạy cảm thấy sẽ có chuyện gì không ổn xảy ra, cảm thấy rất kỳ lạ.
Lăng Việt Sơn ngẫm lại cũng thấy không đúng lắm: “Khi La Diễm Môn gây hại, đúng là sư phụ nàng cũng bị bắt, nghe nói là bị tra tấn, do chính miệng sư tỷ của Niên cô nương nói trước khi chết, nàng ta còn dặn Niên cô nương phải đi cứu sư phụ.”
Chuyện đó Thuỷ Nhược Vân cũng biết nhưng nàng vẫn lo: “Chúng ta chỉ nghe nói, chưa ai thấy được. Việt Sơn ca ca, dù ta đa nghi nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn. Niên cô nương nói Cửu Vĩ Công Tử đã từng phái người đi cứu nhưng không tìm được sư phụ nàng. Chuyện xảy ra lâu vậy rồi, ngoại trừ đại sư tỷ của nàng cũng chưa ai thấy được. Bây giờ đột nhiên tìm tới cửa, nói đã không sao, nhưng lại không muốn đi cùng chúng ta. Theo lý, chàng đã đánh bại được tam đại hộ pháp của La Diễm Môn, cũng có chút danh tiếng trên giang hồ, hắn muốn báo thù diệt môn sao lại không mượn sức của chàng? Ta thấy dáng vẻ của ông ấy là trốn chàng không kịp nữa ấy chứ. La Diễm Môn cũng đã bị diệt, chỉ còn vài tên tiểu tướng, ông ấy muốn báo thù cần gì phải nóng lòng, vội vã đưa Niên cô nương đi đâu chứ?”
Lăng Việt Sơn cũng cảm thấy thê tử nói có lý, hắn ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ nàng đầu nhỏ: “Nàng đừng gấp, nàng nói đúng, cẩn thận vẫn tốt hơn, ta lập tức phải người đi tìm Mai Mãn, chắc là Kiều Anh và Niên cô nương vẫn đi chưa xa, sẽ ổn thôi, không sao đâu.”
Phía Niên Tâm Phù theo sư phụ đã đi khá xa, tới một ngôi nhà trong một thôn hẻo lánh, trong nhà không cơ người, chỉ có hai người họ. Có lẽ bị ảnh hưởng bởi cách nói của Thuỷ Nhược Vân nên nàng cũng bắt đầu cảm thấy sư phụ hơi kỳ lạ. Nàng cố ý tìm đề tài, những chuyện khi mà nàng còn nhỏ, chỉ có nàng và sư phụ mới biết, sư phụ vẫn đáp trôi chảy. Vì thế nàng lại tìm cơ hội lẳng lặng đến gần quan sát, xác nhận không có dịch dung, người này đúng là sư phụ nàng, không phải cải trang. Nhưng rốt cuộc kỳ lạ ở đâu thì nàng không nói được, nàng thầm nghĩ, có lẽ gần một năm nay đã trải qua quá nhiều chuyện, cho nên mình đã lo lắng thái quá rồi.
Khi Niên Tâm Phù tám tuổi, Kiều Anh đã nhận nuôi nàng, dạy nàng học chữ, học võ, sau đó đưa nàng vào nam ra bắc, xem như cũng có chút danh tiếng trên giang hồ. Trong lòng Niên Tâm Phù, Kiều Anh là một người cha hiền, đối với mỗi một người đệ tử đều rất tốt, ông ấy hay giúp đỡ mọi người, sau Niên Tâm Phù, ông ấy còn nhận nuôi thêm không ít tiểu cô nương.
Niên Tâm Phù nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn quen thuộc của Kiều Anh hỏi: “Sư phụ, sao người biết Đồng Thiên Sách kia lợi hại vậy, chúng ta phải đối phó với hắn thế nào đây?”
Kiều Anh sửng sốt, sau đó cười nói: “Ta đi một đường về tìm các con, hỏi thăm chuyện trên giang hồ, nghe nói ngự sử Đồng đại nhân đang hô mưa gọi gió, cho nên biết được chút tin tức về hắn.”
Niên Tâm Phù suy nghĩ một chút thì thấy cũng đúng, sư phụ lợi hại như vậy, hỏi thăm được chút tin tức cũng là bình thường, lập tức cảm thấy việc mình nghi ngờ sư phụ thật đáng hổ thẹn.
Trưa hôm đó, Kiều Anh tự mình xuống bếp làm cơm chiều, nấu cho Niên Tâm Phù mấy món nàng thích ăn, thầy trò hai ngươi câu có câu không nói chuyện suốt bữa ăn. Khi Niên Tâm Phù nhắc tới cái chết của sư huynh muội, hai người lại cùng nhau đau lòng. Kiều Anh rơi nước mắt: “Mấy đồ nhi ngoan ngoãn của ta lại bị mấy tên độc ác đó làm hại, còn phải phơi thây nơi hoang dã, may mắn con tìm được họ đưa về, cũng giúp cho họ có thể yên nghỉ.”
Niên Tâm Phù ngã vào gối sư phụ khóc không thành tiếng.
Đêm đó, Niên Tâm Phù ngủ ở phòng ngủ phía tây. Cửa phòng mở ra, Kiều Anh đi đến, đứng nghe hơi thở của nàng, sau đó đi đến xem mạch của nàng, rồi đi ra ngoài.
Hắn đứng ngoài phòng một lát, trong bóng đêm, mấy cẩm y vệ ẩn ẩn hiện hiện xung quanh, một bóng người cao gầy thản nhiên đi đến. Người này mắt phượng, mũi ưng, hai mắt có thần, chính là Đồng Thiên Sách.
Hắn nhìn Kiều Anh, cười, thong thả ung dung đến gần hai bước: “Không nghĩ tới thật sự là ngươi.”
“Thế nào, lão ph không chết khiến Đồng đại nhân bất ngờ sao.”
“Lần đầu không chết thì lần thứ hai nên chết đi.”
“Ha ha, chỉ sợ nếu lần này ta chết, Đồng Đại Nhân sẽ luyến tiếc đó.”
Đồng Thiên Sách không nói, lạnh lùng cười nhìn chằm chằm Kiều Anh, tựa hồ không cho rằng lời ông ta nói là đúng. Hắn tiến về phía trước hai bước. Kiều Anh theo bản năng lui hai bước, vội vàng nói: “A Phù đang ở trong tay ta.”
“A?”
Đồng Thiên Sách nhướng mày, ý cười càng sâu: “Vậy thì tốt, ngươi chết thì nàng cũng thuộc về ta, ngươi cho rằng ngươi còn có thể giấu nàng đi sao?”
Kiều Anh lạnh nhạt nói: “Ta không giấu được nàng, nhưng cũng không tính giấu nàng, ta chỉ hạ độc thôi, nếu ngươi không sợ bị dẫn độc đến thân thể thì cứ lấy nàng để luyện công đi.”
Đồng Thiên Sách đang tiến về phía trước thì dừng lại, nhìn Kiều Anh, cười lớn: “Kiều Anh ngươi giỏi lắm, lại nghĩ ra được chiêu này. Ngươi cho rằng ngươi làm vậy thì ta sẽ không giết ngươi sao?”
“Hừ, ta cho rằng so với việc lấy mạng của ta, ngươi coi trọng việc luyện thành thần công hơn”
Kiều Anh làm theo hướng được ăn cả ngã về không.
Đồng Thiên Sách nhìn chằm chằm ông ấy một lúc lâu, nhìn đến mức Kiều Anh hơi nổi da gà, đột nhiên hỏi: “Điều kiện là gì?”
“Ta bảo đảm sẽ không lộ ra nửa câu. Đậu Thăng Dũng đã chết, mà ngươi không cần có ý diệt khẩu.”
Đồng Thiên Sách nhìn chằm chằm hắn, không nói gì. Kiều An dừng một chút, lại nói: “Ngươi làm theo yêu cầu của ta, sau này nước sông không phạm nước giếng. Thần công của ngươi cũng sắp luyện xong, chỉ thiếu A Phù làm thuốc, ngươi làm gì ta cũng không quan tâm.”
“Có lẽ ta thấy việc ngươi vĩnh viễn câm miệng cũng rất quan trọng.”
“Đồng Thiên Sách, ngươi đừng ép người quá đáng, ta dám xuất hiện đương nhiên đã nắm chắc phần thắng. Ta mà chết, A Phù cũng không sống được, thần công của ngươi sẽ không thể nào luyện thành, Trước đây, ta giúp ngươi nhiều chuyện như vậy, khổ tâm kinh doanh mười năm, thử hỏi ai có thể làm được, công lao của ta lớn nhất, đến cuối cùng ngươi lại thất tính bội nghĩa. Hiện tại ta cũng không tranh giành gì, chỉ muốn bảo toàn tính mạng thôi.”
“Chính là bởi vì yêu cầu của ngươi quá đơn giản mới khiến ta không thể tin được.”
Đồng Thiên Sách híp mắt phượng, cười lạnh lùng. “Kiều Anh, ngươi quá lợi hại, ngươi nói đúng, ngươi có thể làm ra những chuyện đó, không phải là chuyện mà ai cũng làm được, đây cũng chính là nguyên nhân mà trước đây ta chọn ngươi. Bây giờ, ngươi chủ động xuất hiện, lấy Niên Tâm Phù để uy hiếp ta tha mạng cho ngươi, chuyện ta muốn giết ngươi, ngươi đã sớm hiểu rõ thì sao ta có thể tin tưởng ngươi, bỏ qua cho ngươi.”
Hắn sẽ không bỏ qua cho ông, cũng vậy, ông ta sẽ không bỏ qua cho hắn.
Hiện tại, Đồng Thiên Sách không dám Niên Tâm Phù, hắn không quá tin tưởng Kiều Anh sẽ cho hắn thuốc dẫn hoàn hảo, bởi vì dù thế nào, hắn cũng không thể giữ lại một người biết quá nhiều bí mật của hắn trên đời này. Hắn đã giết Kiều Anh một lần, người này có lòng dạ thâm sâu, sao có thể tin hắn vì Niên Tâm Phù mà bỏ qua cho ông ta. Nhưng hắn thật sự rất muốn có Niên Tâm Phù, rất rất muốn, cho nên hắn do dự, phải làm sao bây giờ?
Đương nhiên, Kiều Anh không thực sự cho Đồng Thiên Sách thuốc tốt, ông ta đang đánh cược. Ông đã hạ độc trên người Niên Tâm Phù, tất nhiên không thể không có thuốc giải của ông ta, ông ta cầu xin Đồng Thiên Sách là vì ông ta biết dù ông ta hai tay dâng Niên Tâm Phù cho hắn nhưng Đồng Thiên Sách vẫn không dám nhận, nên ông mới nói điều kiện với hắn, để Đồng Thiên Sách tin tưởng, tin ông ta sợ hắn, chỉ muốn bảo toàn mạng sống của mình, nên mới chấp nhận điều kiện đó, rồi tiếp nhận Niên Tâm Phù, đến lúc đó thay vì ông đưa thuốc giải, ông sẽ đưa thuốc độc khác, chỉ cần Đồng Thiên Sách dùng Niên Tâm Phù để luyện công, hắn sẽ chết mà không ai nghi ngờ gì hết. Sau đó, tất nhiên sẽ không còn ai muốn giết ông nữa. Mà ông tự nhiên cũng có thể quay lại thân phận môn chủ Bách Cầm Môn.
Hai người đều có mưu kế nham hiểm của riêng mình, dưới ánh trăng nhìn nhau, cố gắng đoán xem đối phương đang nghĩ gì.
“Nếu ta đang là đối tượng điều kiện mà hai ngươi đang thương lượng, ta nghĩ, ta có quyền biết được chân tướng sự việc.”
Giọng nói của Niên Tâm Phù đột nhiên vang lên, ở trong không gian đêm yên tĩnh này, cực kỳ rõ ràng.
Kiều Anh sửng sốt, chẳng phải nàng trúng độc nên đã ngủ say rồi hay sao, ông suýt nói ra lời này nhưng đã cố gắng nuốt lại, không thể nói câu này, nếu không Đồng Thiên Sách sẽ biết chuyện hạ độc có vấn đề, sao còn có thể có lợi thế để thương lượng?
Đồng Thiên Sách quay đầu lại, thấy Niên Tâm Phù đang cầm kiếm đứng ở cửa phòng, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng, bật cười ha ha, nói: “Thật thú vị, Kiều môn chủ, ngươi nói phải không,?”
Kiều Anh nghiến răng, quay đầu đi để tránh ánh mắt của Niên Tâm Phù.
Đồng Thiên Sách cười xấu xa, trong mắt phượng lộ ra vẻ giễu cợt: “Niên cô nương, ngươi muốn biết cái gì? Nếu ta biết được chuyện gì, nhất định sẽ nói cho ngươi biết.”
Niên Tâm Phù nhìn sư phụ, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Ta muốn biết hai ngươi có quan hệ gì?”
Đồng Thiên Sách cười nói: “Vấn đề này thật thú vị, xem ra ta cũng không thể dùng vài ba câu là có thể giải thích hết, à, nên nói là ta và sư phụ ngươi, đang hợp tác, tìm cách giết lẫn nhau.”
Niên Tâm Phù quay sang hắn, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Tại sao ngươi muốn giết sư phụ ta? Các ngươi hợp tác làm gì?”
Đồng Thiên Sách lại cười, suy nghĩ một lúc: “Ta sẽ cho ngươi một manh mối, có lẽ ngươi có thể đoán ra. Không phải ta muốn giết sư phụ ngươi, ta đã từng giết hắn, ngay trước mặt ngươi, nhưng hắn lại không chết.”
Đây là ý gì? Niên Tâm Phù không hiểu, Đồng Thiên Sách chỉ giết hai người trước mặt nàng, một là Tông Nhận Tư, một là Đậu Thăng Dũng. Niên Tâm Phù đột nhiên hơi run, nhớ tới những gì Thủy Nhược Vân nói khi đưa đầu ra cửa sổ nhìn, nói: “Là Đậu Thăng Dũng.”
Lẽ nào là…
Sao có thể như vậy? Niên Tâm Phù nhìn không tin được nhìn sư phụ của mình. Làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy? Niên Tâm Phù nghi ngờ nhìn chằm chằm vào sư phụ của mình. Kiều Anh nghiến răng, im lặng, thậm chí không phản bác.
Đồng Thiên Sách nhìn biểu cảm của hai người, cảm thấy tâm trạng thật tốt, ha ha, thật là thú vị. Hắn lạnh lùng nói: “Có một thứ gọi là thuật dịch dung. Khuôn mặt của Kiều môn chủ là thật, nhưng Đậu môn chủ thì không.”
“Đậu Thăng Dũng thật sự đang ở đâu? Tại sao sư phụ lại cải trang thành hắn ta?”
“Không có người tên là Đậu Thăng Dũng.”
Cuối cùng, Kiều Anh cũng lên tiếng. Dù sao thì mọi thứ cũng sẽ bại lộ, thay vì để Đồng Thiên Sách nói, nên để ông nói thì sẽ được tiết lộ, thay vì để Đồng Thiên Sách nói ra, tốt hơn là hắn ta nên nói: “Đồng Thiên Sách đã sớm luyện Phần Dương Ngũ Tuyệt Công, nhưng theo phương pháp luyện thông thường thì tiến độ quá chậm, có lần hắn phát hiện trong một quyển dâm thư nói có thể dùng để kết hợp với luyện công, thế là hắn liền bắt mấy tì thiếp trong nhà để thử, nên hắn xem như đã tìm ra được huyền cơ. Sau đó, vì để có thể tìm ra nhiều nữ nhân để luyện công, cũng để mở rộng thế lực, vị Đồng đại nhân này đã âm thầm dựng nên một tà giáo trên giang hồ.”
Tron lòng Niên Tâm Phù trầm xuống: “Thì ra chủ nhân thật sự của La Diễm Môn chính là Đồng Thiên Sách.”
“Ha ha, không chỉ như vậy, để người trên kẻ dưới của Bách Cầm Môn có thể ăn uống, trang trải cuộc sống, ta cũng đã tốn không ít tiền.”
Đồng Thiên Sách lạnh lùng nói.
Tin tức này đúng là như sét đánh vang đội, Niên Tâm Phù lớn tiếng hỏi: “Sư phụ, tên này xấu xa như vậy, sao người còn đi theo hắn? Vì tiền sao? Người phải nuôi hơn mười người chúng con nên mới phải làm vậy đúng không?”
“Ha ha ha ha…”
Đồng Thiên Sách nghe thì càng cười lớn hơn: “Mỹ nhân, ngươi thật ngây thơ. Ngươi cho rằng sư phụ của ngươi là người tốt sao? Hắn bị ép buộc sao? Trông số những thuộc hạ mà ta chọn, hắn là người thông minh, kiên nhẫn và giỏi tính toán nhất.”
Hắn liếc mắt nhìn Kiều Anh: “Ngươi không cảm thấy trong số những đệ tử được sư phụ ngươi nhận nuôi, có rất nhiều nữ đệ tử sao?”
Hai chân Niên Tâm Phù run đến mức khó có thể đứng vững, nàng không thể tin được, sao có thể như vậy?
“Trước đây, Bách Cầm Môn cũng không có gì đặc biệt, mười hai năm trước, ta bắt đầu tiếp xúc với Kiều Anh, ta quan sát hắn hai năm, cuối cùng cũng quyết định dùng hắn. Vừa có tiền, vừa có dịp luyện thần công, nên hắn đã vội vàng đồng ý với ta. Mười năm trước, hắn bắt đầu nhận nuôi nữ đệ tử. Niên cô nương, ngươi chính là người được nhận nuôi mười năm trước, nghĩ lại đi, có phải sau ngươi, người sư phụ ngươi nhận toàn là nữ đệ tử đúng không?”
“Khi đó ta không có cách nào, không thể gây ra động tĩnh lớn, nhiều việc phải từ từ làm từng bước. Nhưng chúng tôi không thể hủy bỏ cái vỏ bọc Bách Cầm Môn này. Thế là 6 nă trước, bắt đầu tạo ra La Diễm Môn. Hai người chúng tôi đều có thân phận, không thể dùng thân phận thật để xuất hiện nên mới nghĩ ra nhân vật Đậu Thăng Dũng này.”
Niên Tâm Phù hiểu ra: “Hai năm qua, bởi vì các ngươi thấy thời cơ thích hợp, nên bắt đầu dùng danh nghĩa của La Diễm Môn làm nhiều chuyện ác, bắt cóc nữ tử để luyện công? Vậy ai đã tiêu diệt La Diễm Môn?”
“Không ai cả, là tự ta làm. Ta muốn có bảo giáp quý gia của Thiết Kị Sơn Trang cho nên ở đại hội Hắc Sát, sau khi tiêu diệt họ, ta cần dời sự chú ý của mọi người, mặt khác, vì đại hội đó có nhiều người ta muốn giết, nên ta cần vật để hạ độc tất cả mọi người mà không ai chú ý đến, có ai sẽ nghĩ đến mười mấy thi thể vừa bị diệt môn chứ? Nhưng mà đáng tiếc, lại để cho tiểu tử Lăng Việt Sơn phá hư chuyện này.”
Đồng Thiên Sách nói đến cuối cùng thì nổi lên hận ý.
Còn có một nguyên nhân khác, có thể là bởi vì La Diễm Môn ở bên ngoài quá phô trương, mươi mấy đệ tử kia cũng không dùng được gì, nên mới gây ra án diệt môn, để ngăn cản việc giang hồ truy cứu những nữ tử đã bị bắt cóc. Đồng Thiên Sách không nói đến điểm này nhưng Niên Tâm Phù đã tự mình nghĩ tới. Bách Cầm Môn hay La Diễm Môn cũng đều là lớp ngụy trang của hắn. Với hai người họ, những đệ tử còn không bằng con kiến.
Đồng Thiên Sách nói: “Niên tcô nướng, sau khi biết chuyện này, ngươi cũng nên hiểu rõ, ngươi nhất định không thể trốn thoát.”
“Nhưng ta còn một câu hỏi nữa.”
“Hỏi đi.”
“Vì sao phải là ta?”
Niên Tâm Phù không hiểu, bọn họ đã bắt nhiều nữ tử như vậy rồi, bắt thêm vài người nữa cũng là chuyện bình thường, tại sao bọn họ lại chấp nhất nàng như vậy.
Đồng Thiên Sách lại mỉm cười: “Ngươi rất quan trọng. Bước cuối cùng trong thần công của ta cần một phượng huyệt vị, một nữ tử sinh vào ngày chí ân, Huyện Lương Tùy chính là nơi phượng huyệt, mà ngươi lại sinh vào năm âm, tháng âm, ngày âm.”
Niên Tâm Phù cau mày, khó hiểu: “Ta không sinh vào năm âm, tháng âm, ngày âm.”
Kiều Anh lạnh lùng cười: “Khi ta đưa ngươi ra khỏi huyện Lương tùy, ta đã cùng ngươi về nhà thu dọn hành lý, rõ ràng trong nhà ngươi có thấy tờ giấy ghi bát tự của ngươi. Lúc này mà ngươi còn nói dối, ngươi cho là Đồng Thiên Sách sẽ buông tha cho ngươi sao?”
Thảo nào sư phụ chưa từng hỏi qua sinh nhật nàng, vì đệ tử trong môn đều là cô nhi nên sẽ cùng nhau ăn sinh nhật vào ngày giao thừa. Nàng nghĩ sư phụ không hỏi là vì đã nhận định sinh nhật của mọi người đều là đêm 30. Nàng không ngờ rằng thì ra Kiều Anh đã âm thầm ghi nhớ chuyện này.
Đồng Thiên Sách lại nói: “Nhưng ông trời rất chiếu cố ta, ta có thể tìm được một nữ tử chí âm ở huyện Lương Tùy, ta định cưới nàng ta vào nhà nhưng không ngờ nàng ta lại chạy trốn. Nhưng nàng ta không có võ công, Niên cô nương lại là người được Kiều môn chủ hết lòng bồi dưỡng, luyện công mười năm. Nữ nhân làm thuốc có công lực càng mạnh sẽ càng tốt, nên Niên cô nương, ngươi là sự lựa chọn ưu tiên của ta.”
Trong lòng Niên Tâm Phù lạnh như băng, Huyền Ca, hắn đang nói đến Huyền Ca, cô nương hắn muốn tìm là Huyền Ca, tờ giấy ghi bát tự kia là của Huyền Ca, nàng nhớ lại, Huyền Ca từng khóc lóc, đem tờ giấy ghi bát tự đến tìm nàng, nói bát tự của nàng ta không tốt, nên mới bị phụ thân chán ghét.
Niên Tâm Phù không nói nữa, nàng không thể nói bát tự đó không phải của nàng, dù sao chắc chắn nàng không thể trốn thoát, không thể liên lụy đến Huyền Ca, nếu Huyền Ca biến thành người duy nhất Đồng Thiên Sách tìm, nàng không dám tưởng tượng tên ác độc này sẽ làm ra thủ đoạn gì.
Nhưng nàng phải làm sao bây giờ?