Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ

Chương 15




Từ đầu đến cuối Mộc Phỉ vẫn luôn mỉm cười, bước chân Tưởng Vũ ngày càng nặng nề, sắc mặt tức giận xanh mét. Liễu Thiên Kỳ bước nhanh, đã lên trên lầu, không nghe được nửa sau của đoạn thảo luận. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Nhiễm trắng bệch nhìn chằm chằm Mộc Phỉ, muốn an ủi mấy câu, nhưng mở miệng ra lại không biết nói gì.

Liễu Thiên Sở cười sâu, mắt hơi híp lại, bàn tay giấu trong ống tay áo đã nắm chặt thành quyền, nhận thấy hơi thở của Viêm Dục biến hóa thì kiềm chế lại, nháy mắt ra hiệu cho quản gia.

Lâm quản gia nhận được lệnh, vội cùng với tiểu nhị ca đi đuổi người:

“Không muốn sống nữa sao, chuyện của Liễu bảo chủ cũng dám ở sau lưng thảo luận? Đi mau, đi mau, cút ra khỏi đây nhanh lên.”

Tiểu nhị ca vừa nói xong, bên cạnh bay tới một trận kình phong, một bóng người xuất hiện trước mặt của hắn, ngăn cản lời nói hăng hái của Liễu Vĩ, thò tay túm áo Liễu Vĩ, hung tợn nói:

“Mau xin lỗi nữ nhi của ta!”

Liễu Vĩ bị hơi thở toát ra quanh thân Viêm Dục dọa sợ, thân hình ở trong tay Viêm Dục run rẩy kịch liệt, vốn hắn muốn cứng rắn tranh luận với Viêm Dục, nhưng  khi bắt gặp đôi mắt đẹp rực rỡ vô song thì tiếng gầm thét bị nuốt trở vào.

“Đẹp, thật là đẹp…”  Liễu Vĩ gian nan nuốt nước bọt, hai mắt mê ly nhìn chằm chằm mặt Viêm Dục, không chú ý đến lửa giận của hắn, cả gan giơ tay lên chạm vào mặt của Viêm Dục.

Đáy mắt Viêm Dục hiện lên vẻ chán ghét, ánh mắt sắc bén chợt lóe, dùng sức đá Liễu Vĩ qua một bên.

Thân thể Liễu Vĩ hung hăng đập vào gian hàng đối diện trên đường, cây hèo chống đỡ bị gãy lìa, khoai tây cải trắng nện khắp thân hắn. Lúc được đồng bọn giúp đỡ chật vật đứng lên trên đất, hắn mới thấy rõ Viêm Dục, toàn thân cao thấp không có một mảnh vải tốt, quần lại ngắn dở chừng, khinh thường phun một bãi nước miếng trên đất, nhấc tay áo chửi ầm lên.

“Mấy đứa nhà quê này ở đâu tới, ngươi biết thân phận của Vĩ gia là gì không?”

“Vĩ gia chưa từng nghe nói, nhưng biết qua Vĩ ca.” 

Não Mộc Phỉ phản ứng nhanh hơn cơ thể thiếu dinh dưỡng lâu ngày này, khi thấy Viêm Dục rời đi nhưng không ngăn cản hắn, giờ phút này mới chạy đến bên cạnh hắn.

Nghe được câu hỏi của Liễu Vĩ, Mộc Phĩ liền nghĩ đến thuốc tráng dương ở hiện đại, châm chọc trả lời.

Lực chú ý của Liễu Vĩ bị Mộc Phỉ hấp dẫn, hắn nghĩ Mộc Phỉ nói đến chính mình,dương dương tự đắc cười rộ lên:

“Nghe nói qua tục danh của gia là tốt rồi, cùng nhau quỳ xuống xin lỗi gia, gia sẽ không so đo với các ngươi.”

Quản hắn là gia là ca khỉ gió gì, nhưng uy danh không thể khinh nhờn!

Thân thế Liễu Vĩ đúng như câu được nước làm tới, tuy rằng hắn ở Liễu hương, nhưng trong nhà có vị trưởng tỷ xinh đẹp, được quan Huyện lệnh lão gia nhìn trúng, gả làm huyện lệnh phu nhân, Huyện lệnh lão gia phụ trách chủ yếu ở khu vực Liễu Khê trấn, Liễu Vĩ liền ỷ vào tỷ phu có chút quyền thế, làm chuyện ác không ít.

Thỉnh thoảng làm trò trêu chọc con gái nhà lành.

“Vĩ gia, chúng ta đổi cái khác được không, ngài xem, nhiều người nhìn như vậy, người ta da mặt mỏng, sau này vẫn còn có thể làm người sao?” 

Mộc Phỉ hơi híp mắt, nụ cười trên mặt càng sáng lạng, âm thanh ngọt như muốn thấm mềm xương cốt.

Lần nữa gương mặt tuấn tú thoát tục của Viêm Dục trầm xuống, nếu không phải Mộc Phỉ nắm ống tay áo của hắn, nhất định hắn sẽ xông lên đánh tên kia thật mạnh.

“Được nha, trái lại tiểu cô nương này rất thức thời, nếu như vậy, hãy để hắn bồi gia uống rượu, thuận tiện buổi tối làm ấm giường cho gia, hắc hắc.”

Mặt mũi Liễu Vĩ thỏa mãn, lưng thẳng tắp phủi phủi bụi dính trên y phục, cười vừa hài lòng vừa bỉ ổi.

Nam quan hắn đã chơi qua, nhưng xinh đẹp như vậy, thì là lần đầu tiên gặp được.

Hai mắt Mộc Phỉ mở to, kinh ngạc nhìn theo hướng đầu ngón tay của Liễu Vĩ, liền nhìn thấy khuôn mặt Viêm Dục tối đen như nuốt phải con rệp, nàng phải dùng hết hơi sức mới có thể ngăn gân xanh nổi ra trên cánh tay của hắn, mặt tỏ vẻ đồng tình lắc đầu một cái.

Thiên đường mở cửa ngươi không đến, địa ngục không lối cứ xông vào, hắn muốn chết thì cho hắn chết.

Nàng đã rất thiện tâm nói sang chuyện khác thuận tiện tâng bốc hắn, nhưng người này không thức thời, dám đùa giỡn phụ thân xinh đẹp, được rồi, có thể nhẫn nhịn nhưng không thể nhẫn nhục, phụ thân nàng nhịn nhưng nàng không thể nhịn, cho nên, Mộc Phỉ quay người, chỉ vào Liễu Thiên Sở nói:

“Thiên Sở thúc thúc, ta và phụ thân đi ăn cơm, người nhớ xử lý sạch sẽ chút.”

Lưu loát xoay người, lôi kéo Viêm Dục quay người đi về tửu lâu, đi qua ngốc lăng Tưởng Vũ, đi qua Liễu Nhiễm sửng sờ, còn đi qua Liễu Thiên Sở đang đắm chìm trong cách xưng hô của nàng.Diễễnđànnlêêquýýđôôn

Đại thúc? Ca mới có 17 tuổi nha! Liễu Thiên Sở nhịn không được gầm thét ở trong lòng, nhưng Mộc Phỉ chỉ chừa cho hắn bóng lưng, ngay cả ánh mắt cũng lười nhìn hắn.

Hừ, đùa giỡn hồi lâu, đừng tưởng tỷ không biết ngươi muốn lợi dụng phụ thân, phụ thân là của ta, muốn nhìn diễn, ngươi nhập diễn đã rồi tính!

“Liễu bảo chủ, ta…ta…” Liễu Vĩ thấy Liễu Thiên Sở phe phẩy quạt ngọc từng bước từng bước đến gần hắn, tuy rằng trên mặt cười tiêu sái, nhưng ở trong mắt hắn lại thấy rất khủng bố. 

“Liễu Vĩ, Vĩ gia, ngài là quang minh chính đại không nể mặt tại hạ, tại hạ vất vả mời khách quý về để cho ngươi làm ấm giường?” Hai chữ ấm giường bị Liễu Thiên Sở nghiến răng nói ra, người hắn đã đi tới trước mặt của Liễu Vĩ:

“Vĩ gia, có thật trước mặt lão tử ngươi cũng dám xưng gia?”

Ngay cả xưng hô Liễu Thiên Sở cũng đổi thành lão tử, có thể thấy được hắn thật sự nổi giận. 

Chân Liễu Vĩ mềm nhũn nửa quỳ trên mặt đất, mồ hôi trán ào ào chảy xuống, hắn nhất thời đắc ý vênh váo, thế nhưng quên mất mấy người kia đi cùng Liễu Thiên Sở đến trấn Tương lâu dùng cơm, là khách nhân của Liễu Thiên Sở.

Hắn, hắn đây không phải là muốn chết sao?

“Liễu bảo chủ, ta, ta, tiểu nhân, tiểu nhân nói sai, bản tính nhất thời nổi lên, cùng mấy vị khách quý nói giỡn, là đùa giỡn thôi. Tiểu nhân sai rồi, không dám  để cho khách quý làm ấm giường, để tiểu nhân ấm giường cho. A, không, trải giường chiếu, trải giường chiếu. Ngài đại nhân đại lượng không cùng tiểu nhân so đo… A, tha mạng….!”

Câu nói lộn xộn rối rắm mất trật tự còn chưa dứt, Liễu Thiên Sở đã vung quạt lên, thân thể Liễu Vĩ như diều đứt giây bay thẳng về phía chân trời, rất nhanh biến mất không thấy gì nữa.

Đang lúc Mộc Phỉ ngồi ở lầu ba trang nhã nhìn qua cửa sổ thấy một bóng người biến thành một điểm đen nhỏ rồi mất dạng, vỗ ngực cảm khái thật lâu:

“Võ công của Liễu Thiên Sở thật xuất thần nhập hóa, không biết Liễu Vĩ bị hắn đưa đi phương nào, bay cao, xa như vậy, rớt xuống đất cũng thành một đống thịt nát.”

“Không đâu, đường ca đưa hắn về nhà, chắc bây giờ đã ngã vào trên giường của hồng nhan tri kỹ nào rồi.” Liễu Thiên Kỳ một mực phân phó tiểu nhị chuẩn bị đồ ăn, giờ phút này đã tràn đầy một bàn, một bên ghé vào ngửi mỹ vị trên bàn, một bên không để ý đáp.

“Vậy Liễu Thiên Sở cũng thật lợi hại, thế nhưng biết Liễu Vĩ bò qua giường của ai, còn có thể chuẩn đoán chính xác phương hướng, vị trí, cây quạt như vậy, quả thực có công hiệu như quạt ba tiêu.” Mộc Phỉ lại nhìn cửa sổ, cuối cùng lưu luyến thu hồi ánh mắt, trong miệng nhỏ nhắn nói ra những lời tán dương.

Liễu Thiên Sở bước đến bậc thang cuối cùng thì chân mềm nhũn, lảo đảo một cái mở rộng cánh cửa, khóe miệng đã co quắp không dừng lại được, nếu không phải có Viêm Dục ở đây, hắn thật muốn cầm cây quạt cậy đầu Mộc Phỉ ra, xem bên trong cấu tạo ra sao.

Liễu Nhiễm che miệng cười rộ lên, khó có thể thấy được đường ca mất khống chế, cảm giác thật mỹ diệu