Sủng Thê, Manh Y Tài Nữ

Chương 49




Edit: Lâm An Bi

Viêm Dục không biết sư phụ của hắn phúc hắc như thế, tiếp xúc với ông lâu mới phát hiện ra nam tử nhìn không lớn tuổi lắm, toàn thân tối tăm như trong sương mù này mà xóa bỏ lớp khói dày đặc quanh thân đi, là một khuôn mặt tròn, mày rậm mắt to, so với tưởng tượng của Viêm Dục thì chênh lệch lớn như sông với biển. 

Viêm Dục rất muốn sờ gương mặt đó và hỏi ông bao nhiêu tuổi rồi.

Lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt này, suýt nữa thì Viêm Dục phun toàn bộ thức ăn trong miệng lên mặt ông, cảnh giác nhìn ông chằm chằm, nếu không phải U Minh thể hiện tuyệt đỉnh công phu, dùng thủ đoạn như lôi đình lấy đồng phục của Viêm Dục, hắn quay đầu đi về phía vách đá dựng đứng, nhưng cái người quái dị trong ngoài bất nhất lại đợi với hắn. 

Nhưng bây giờ thuận theo cũng không phải do hắn e ngại, hắn muốn sau khi học thành tài, dùng thủ đoạn U Minh đối phó với ông, đánh ông một trận, lấy lại danh dự!

Trong mắt người ngoài, bộ dạng của U Minh quỷ mị, thủ đoạn hung ác, ác ma giết người không thấy máu, đương nhiên là lúc U Minh xuất đạo đến đánh giá hắn, sau lại theo hắn đến đáy vực Cổn Động, thanh danh của hắn cũng dần đạm lại.

Bởi vì tập công pháp, trên mặt U Minh như ẩn hiện sương mù, cả người chìm trong sương khói, giọng cũng khàn khàn như cành cây khô, nhu cầu cấp bách là tắm rửa sạch sẽ.

Đây cũng là lí do vì sao đêm hôm đó Mộc Phỉ không thể thấy rõ mặt mũi của U Minh, nghe ông nói sẽ có cảm giác lạnh sau gáy, trong lòng liền run sợ đến mức đông cứng cả người.

Viêm Dục đoạt lấy chân thỏ trong tay U Minh, hơi tức giận nói: “Ông bảo tiểu tử Tưởng Vũ kia nhân lúc ta không ở bên cạnh Phỉ nhi lượn xung quanh lấy lòng nàng?”

"Ta không rõ chuyện này, tiểu nha đầu sắp 11 tuổi rồi, ba năm nữa là có thể lấy chồng, Tưởng Vũ thêm một năm nữa là có thể thành thân, định hôn sự trước cũng hợp tình hợp lí.” U Minh không them giành lại, cười híp mắt lấy một miếng thịt thỏ đang nướng chảy mỡ xuống, tiếp tục thưởng thức đồ ăn ngon.

"Hừ, từ xưa đến nay đính hôn là lệnh của cha mẹ, là lời của bà mối, còn hắn ta không có gì mà cũng muốn đính hôn!” Viêm Dục không tự chỉ bóp cái xương trong tay thành bột, giống như đang bóp cổ ai đó.

"Tưởng Thạc rất thích nha đầu, muốn nha đầu có thể làm con dâu của hắn, nói chi chuyện của tiểu hài tử thì để chúng lo, hắn cũng không muốn xen vào!”

"Không dính vào mà còn bao che cho con hắn làm chuyện như thế! Ta là cha Phỉ nhi, ta không đồng ý, ai dám an bài hôn sự cho Phỉ Nhi!” Viêm Dục không ăn, đen mặt đứng lên.

"Thôi đi, nếu ngươi là cha nha đầu, ta còn là sư phụ của nha đầu!” U Minh muốn Mộc Phỉ làm đệ tử của mình từ lâu rồi, nên ông không có việc gì sẽ đi bộ xung quanh Mộc Phỉ, xem tình trạng gần đây của nàng. 

Dĩ nhiên sau khi trở về sẽ không quên trêu chọc đại đồ nhi của hắn, mỗi lần thấy khuôn mặt xinh đẹp không chứa tạp niệm lại mang vẻ lười biếng cười, ông lại cảm thấy khó chịu trong lòng. 

Rõ ràng ông là sư phụ của hắn, sao tên đồ đệ này lại có khí chất lạnh nhạt cao quý hơn cả ông? Đặc biệt là khi luyện thành U Tuyết Tâm, nội lực của hắn hình như còn mạnh hơn cả người sự phụ này, chẳng nhẽ nội lực có liên quan đến cổ tử ở trong thân thể hắn.

Cuối cùng, Viêm Dục cũng khống chế thành thạo nội lực của mình, hắn sắp luyện thành kiếm thuật, U Minh không khỏi nghĩ, mặc dù Viêm Dục mời hắn, nhưng với tính tình của tên đồ nhi này, nhất định sẽ áp bức hắn, nên khi hắn đang chiếm thế thượng phong, hay là chiếm chút tiện nghi, nếm ngon ngọt cho thỏa đã.

"Sư phụ cái gì, phải là sư tôn!” Viêm Dục không nhịn được liếc U Minh một cái, lên tiếng phản bác.

Trong đầu lướt qua một ánh sáng, đầu óc thông suốt, hắc, hóa ra cái lão lạnh lùng này muốn thu Phỉ nhi làm đồ đệ, khó trách lúc thu nhận mình không đề cập đến chuyện quan môn đệ tử, thì ra là muốn giữ một chỗ.

"Ta muốn xuất cốc!" Nghĩ đi nghĩ lại, Viêm Dục quyết định ra khỏi cốc, chạy tới nhìn Mộc Phỉ một chút, ý niệm này vừa nảy ra đã ghim trong long hắn, nỗi nhớ nhung Mộc Phỉ như nước lũ tràn về, ùn ùn kéo đến, phiền muộn chèn ép lồng ngực hắn, làm cho hắn suýt nữa tắt thở.

U Minh đã thấy rõ, hai mặt ông xẹt qua một ý cười, mấy tháng ở chung, ông đã coi Viêm Dục như con trai ruột của mình, đương nhiên cũng hi vọng con trai mình cưới một nữ nhi tốt, mặc dù Mộc Phỉ còn nhỏ, nhưng theo như ông quan sát, là phù hợp nhất với Viêm Dục, đương nhiên ông vui mừng khi việc thành công.

Điều kiện tiên quyết là, hắn thu được nha đầu về làm đệ tử quan môn, nha đầu này có gân cốt tốt như vậy lại thông minh tài hoa, ông mà bỏ lỡ sẽ hối hận suốt đời.

Đồ nhi ngốc nghếch này chậm hiểu nên không phát hiện ra tình cảm mà hắn khắc sâu trong lòng, chỉ nghĩ là do ham muốn chiếm giữ thôi.

"Có thể đi ra ngoài thì ngươi cứ đi đi, sư phụ cũng không ngăn cản ngươi." U Minh vẫn cười tủm tỉm như trước, nhanh chóng giải quyết hết hai miếng thịt thỏ, không có ai tranh ăn với ông, cảm giác rất thoải mái.

Viêm Dục xoay người, tức giận nhìn U Minh đang nhàn nhã vắt chéo hai chân xỉa răng, nhìn thế nào vẫn cảm giác người này rất ngứa đòn, năm đó những người kia đều rất nhanh nhạy, lại không biết có người trà trộn vào, còn tưởng hắn bị rơi xuống đáy vực, đúng là một đám phế vật!

U Minh híp mắt đánh giá khuôn mặt đen thui không rõ lí do của Viêm Dục, tiếp tịc thêm dầu: "Ai, gần đây, ngoài cốc có mấy tiểu tử không có chuyện gì sẽ phá kết giới luyện võ, đã sắp phá được rồi, nhưng sư phụ không để bọn họ khinh địch, dễ dàng vào như vậy, nên đã sử dụng ngón tay út, làm kết giới dày hơn. A, hình như hôm nay vừa củng cố này."

Viêm Dục đang định tiến lên đi khiêu chiến để thể hiện quyền uy của sư phụ, sau khi nghe ông nói xong, đôi mắt lại hiện lên vẻ hưng phấn, chẳng lẽ là bọn Ngao Dực? Vậy hắn phải phát tín hiệu cho mấy người bên ngoài biết, có thể ra khỏi kết giới rồi phải không?

Càng nghĩ càng hưng phấn, Viêm Dục không chào U Minh, xoay người đi thẳng.

U Minh phi thân tới một tảng đá bằng phẳng, nằm gối lên hai cánh tay, ung dung lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Đồ nhi ngoan của ông luyện võ lâu như vậy, sẽ dễ dàng giải quyết mấy người phá hoại bên ngoài phải không? Ừm, hay là bỏ kết giới đi, nếu không sẽ lãng phí sức lực của đồ nhi, sao theo đuổi nha đầu được nữa.

Viêm Dục đứng trên thác nước lạnh chỗ cửa cốc, nét mặt tràn đầy sự tức giận, từ đây có thể nhìn thấy khuôn mặt mấy người bên ngoài, không phải bọn Ngao Dực, nhìn động tác vung kiếm và chiêu thức của họ, giống như mấy người vây bắt hắn ở thôn Tương Sơn ngày ấy.

Những người này từng muốn lấy tính mạng của Phỉ nhi, nếu không phải hắn vẫn chữa trị bên cạnh, lúc Mộc Phỉ không chú ý, sẽ không tới kịp, chỉ cần chậm một giây, hậu quả to lớn không tưởng nổi.

Lúc này, oán hận và lửa giận nổi lên, đang định ra tay, đột nhiên Viêm Dục phát hiện một lối vào trên kết giới mà một người có thể ra vào được, hắn vội bước ra, sau đó kết giới lại khôi phục như trước.

Viêm Dục liền bị mấy người kia chặn lại ở thác nước bên ngoài cốc, đúng lúc hắn định tính đủ thù cũ hận mới với họ ở đây thì Mộc Phỉ cũng bắt đầu chuẩn bị kế hoạch chạy trốn, thời gian đã định ở đống lửa sau khi buổi liên hoan giao thừa kết thúc.

Bước sang năm mới rồi, trước cửa mỗi nhà đều treo đèn lồng, dán giấy đỏ, dưới mái hiên nhà Mộc Phỉ cũng bị Tưởng Vũ treo hai cái đèn lồng, tiếng pháo nổ không dứt bên tai, Mộc Phỉ ôm đầu bó gối ngồi dưới mái hiên, ngẩng đầu ngắm trăng rằm, nghe tiếng cười nói hoan hô theo gió truyền đến, không ngăn được cảm giác cô đơn.

"Vèo" tiếng xé gió truyền đến, trong sân một người đột nhiên đáp xuống, cái khăn đen trùm cả tóc, mặt tròn mắt to như diều hâu, lúc này lại đang chớp chớp đôi mắt to, miệng cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng bóng cười vui vẻ với Mộc Phỉ.

Chỉ nghe ông nói: "Tiểu nha đầu, sắp sang năm mới rồi, sao ngươi lại ngồi một mình ở đây, người nhà ngươi đâu?"

Mộc Phỉ cảnh giác nhìn người kia, người này nhìn rất quen, bộ dạng thân thiết, toàn thân một bộ hắc y làm hắn trở nên càng thêm thần bí.

Ai, Mộc Phỉ không tiếng động thở dài, sao nàng toàn gặp những người khí chất vô cùng hiếm thấy thế.

Không đúng, nàng có cảm giác như đã gặp người mặc y phục như vậy ở đây rồi. Mộc Phỉ nghĩ kĩ, ngón tay hơi nâng lên, chỉ người tới, kinh ngạc nói: "Ngươi là hắc y nhân tối hôm đó!" Sau đó cảnh giác hỏi: "Ngươi tới làm gì? Người được ngươi cứu đâu rồi?"

"Oa, trí nhớ của tiểu nha đầu thật tốt, ta biết ngươi sẽ không quên ta." U Minh khoái trí cười: "Ngươi nói hắn hả, thương thế tốt lên nhiều rồi, nghe nói ca ca hắn có việc mừng, nên đến chúc phúc rồi." 

Trong lòng cũng đang nói thầm: đồ đệ ngoan, đừng trách sư phụ phá đám ngươi, sau khi ngươi xuất cốc sẽ nghe thấy tiếng gió, lúc đó nhất định sẽ chạy về Viêm Gia, sư phụ cũng không tính là nói láo.

Đương nhiên chuyện Viêm Dục sẽ đến thôn Tương Sơn tìm Mộc Phỉ đã bị ông ném ra sau đầu rồi, Viêm Dục có gặp được người hay không, có liên quan đến ông đâu, mục đích chủ yếu của ông là lừa gạt tiểu nha đầu trước mặt này về.

"Ta biết hắn sẽ không sao mà!" Tâm tình Mộc Phỉ liền vui sướng, đôi mắt đong đầy nỗi cô đơn bỗng cong lên một đường đẹp mắt, ánh mắt sáng xinh đẹp, trong bóng tối càng thêm lung linh, xua tan đi màn đêm tối tăm.

"Ừ ừ, hắn không sao, đều nhờ ta......."

"Thật đáng chết, vậy mà không đến gặp ta, báo tin bình an cho ta!" Mộc Phỉ không nghe lời U Minh nói, hung dữ lầm bầm, hai tay nàng cào cào vào không trung, tưởng tượng ra khuôn mặt yêu nghiệt kia, đấm vài cái.

"Đúng vậy, hắn rất thích ăn đòn, có muốn ta........"