Sủng Thê Tận Trời, Hoàng Hậu Đã Trở Về

Chương 42






Sáng sớm, mọi người đã bắt đầu đi di phục xuất tuần đến trấn Mai Hoa, xe ngựa đột nhiên dừng lại, Lý Khanh ông là quan võ trong triều bước xuống, một tên lính gác cổng nói:" Nếu các ngươi muốn vào trấn thì phải nộp ngân lượng trước."
Lý Khanh ngạc nhiên:" Nộp ngân lượng?"
Tên lính đáp:" Đúng! Nếu các người muốn vào thì phải nộp thuế."
Lý Khanh gật gật, hoàng thượng trên xe ngựa vén màn hỏi:
" Có chuyện gì vậy?"
Lý Khanh liền nói:" Lão gia! Họ nói nếu chúng ta muốn vào trấn thì phải nộp thuế."
Hoàng thượng, hoàng hậu, nàng cùng mọi người xuống ngựa đến gần.

Hoàng thượng nhíu hai mày, giọng nói bắt đầu hiện lên sự tức giận:" Cái gì? Nộp thuế? Hán Chu ta từ lúc nào mà có luật đi vào trấn phải nộp thuế vậy?"
Tên lính hung hăng, quát nạt:" Nếu các ngươi không nộp thì đừng hòng bước vào trấn."

Tư Đồ Vô Kỵ vẻ mặt khá lạnh hỏi hắn:" Người nào bảo các ngươi làm như vậy?"
Tên lính đó hống hách, nghênh mặt:" Là tri huyện đại nhân của chúng ta."
Kỳ Ân tiến đến hừ một tiếng bật cười khinh bỉ:" Chỉ là một tri huyện nhỏ nhoi mà dám đặt ra những luật này, dám thu thuế dân? To gan thật."
Nàng tiến đến nói nhỏ với hoàng thượng:" Phụ hoàng! Chúng ta cứ nộp thuế để vào trấn vào đến đó chúng ta sẽ hỏi tội tên tri huyện đó."
Hoàng thượng gật đầu, ra lệnh:" Nộp thuế cho hắn đi."
Lý Khanh khẽ cúi đầu:" Vâng."
Đưa ngân lượng cho hắn xong, mọi người tiếp tục vào trấn.

Trời cũng gần tối, mọi người đi vào tửu lầu, ở trọ và ăn uống ở đó, nàng đi dạo trong trấn, Tiểu Hồng cùng Khải Lâm luôn theo sát bên nàng.


Đang đi dạo, một tên công tử nhìn thấy gương mặt sắc nước hương trời của nàng liền đi đến tiếp cận:" Cô nương! Cô mới đến đây sao? Trước giờ bổn công tử chưa từng gặp cô?"
Nàng đôi mắt trở nên lạnh lẽo đáp:" Đúng vậy! Ta mới đến đây."
Hắn cười với một nụ cười gian tà:" À cô nương ta tên Chu Thiên Ngạo cha ta là Chu Nam tri huyện đại nhân của trấn này, nếu cô nương không ngại thì có thể đến nhà ta ở một thời gian, bổn công tử nhất định sẽ chăm sóc cô chu đáo."
Vừa nói hắn vừa có ý định sờ mặt nàng, Khải Lâm lập tức tiến lên cầm kiếm đưa lên ánh mắt lạnh lùng không nói lời nào.

" Thì ra công tử chính là con trai của tri huyện đại nhân nhưng tiếc thật bây giờ ta còn có chút chuyện nhưng công tử yên tâm chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.

Rất mau thôi." Nàng nhếch môi cười một nụ cười cực kỳ đáng sợ, quỷ dị.

Nàng cùng Tiểu Hồng, Khải Lâm rời đi, hắn nghe thế liền thích thú, chờ mong ngày được gặp lại nàng nhưng hắn lại không biết đó lại chính là ngày chết của hắn.