Sủng Thê Tận Trời, Hoàng Hậu Đã Trở Về

Chương 52






Hoàng cung Bắc Lương
Từ lúc Thác Bạt Thuận đăng cơ làm hoàng đế, chàng lao đầu vào xử lý triều chính không thì chàng lại lấy tranh vẽ nàng ra mà say mê ngắm nhìn, các triều thần trong triều luôn muốn chàng lập hậu nhưng mỗi lần nói đến vấn đề này chàng lại tức giận, trừng mắt nói với bọn họ:"Trẫm còn sống ngày nào thì ngôi vị hoàng hậu này sẽ để trống nếu như muốn trẫm lập hậu thì các khanh hãy làm cho chính phi của trẫm Diệp Kỳ Ân sống lại thì trẫm sẽ lập nàng ấy làm hoàng hậu chỉ có nàng ấy mới xứng đáng với ngôi vị hoàng hậu này, còn những người khác thì không.

Nếu trẫm còn nghe ai nhắc đến chuyện này thì lôi ra xử trảm ngay lập tức."
Các triều thần nghe thế trong lòng liền sợ hãi, không ai dám nhắc đến chuyện này nữa.

Xử lý việc triều chính xong, Thác Bạt Thuân lại ngắm nhìn nàng, khẽ mỉm cười một nụ cười đau khổ, chua xót:"Ân nhi! Ta rất nhớ nàng! Ở trên trời nàng có nhớ đến ta không? Nàng có tha thứ cho ta chưa? Nàng yên tâm nàng mãi mãi là chính phi của ta ngôi vị hoàng hậu mãi mãi thuộc về nàng.


Cả đời này ta sẽ không lập hậu ngoại trừ người đó là nàng."
Cố Vũ từ bên ngoài bước vào thông báo:"Hoàng thượng! Người hãy ăn một chút gì đi từ sáng đến giờ người vẫn chưa ăn gì hết."
Thác Bạt Thuận lạnh lùng nói với Cố Vũ:"Trẫm sẽ ăn ở đây."
Cố Vũ vui mừng, bảo cung nữ lập tức đem đồ ăn đến.

Đồ ăn được dọn ra, chàng bảo tất cả lui xuống ngoại trừ Cố Vũ, chàng ngồi xuống nhìn những món ăn, những món ăn trên bàn toàn là những món Kỳ Ân thích, Thác Bạt Thuận khẽ cười như không:" Ân nhi! Trên bàn toàn những món ăn mà nàng thích nhất này, những món ăn mà nàng thích quả thật là rất ngon, ta ăn mãi mà vẫn không thấy ngán gì hết."
Cố Vũ nhìn thấy chàng như vậy chỉ biết lắc đầu, thở dài hết cách với Thác Bạt Thuận, hình bóng của nàng cứ quanh quẩn mãi bên trong đầu của Thác Bạt Thuận, chàng ngày đêm nhớ thương nàng, đau lòng, rơi lệ, ăn năn, cắn rứt với những chuyện mà chàng đã gây ra cho người mà chàng yêu nhất.


Lúc mất đi Kỳ Ân chàng thật sự đã có ý định tự tử đi cùng nàng nhưng Cố Vũ luôn trông chừng, quan sát bảo vệ cho chàng.

Chàng chỉ biết đau khổ, quằn quại với hình bóng của nàng, làm hoàng đế chàng lập rất nhiều phi tần nhưng chàng chưa hề đụng đến, liếc mắt nhìn ngoại trừ Bạch Tiên Mai thì những người khác chàng điều không hề biết mặt.

Đến cơ hội cho những phi tần kia tiếp cận chàng còn không cho cho dù là một lần duy nhất.

Thái thượng hoàng lo lắng, lo sợ chàng sẽ không có người truyền ngôi vị nên luôn thúc dục chàng, nhưng chàng vẫn không hề để tâm đến chàng lạnh lùng không cười, như một tảng băng ngàn năm không hề quan tâm, để ý đến bất kỳ ai.