Sủng Thê Vạn Vạn Tuế: Yêu Nghiệt Tà Quân Nghịch Thiên Phi

Chương 107




Phượng Viễn Hàng đứng tại chỗ, hai tay mạnh mẽ nắm chặt lại.

Hắn biết rõ tình huống trước mắt, hắn không ngăn được Phượng Sở Ca tiến vào Vân Thiên học viện rồi..

Đột nhiên Phượng Viễn Hàng cảm thấy một đạo ánh mắt lạnh buốt tới tận xương tủy hướng về phía này.

Hắn ngẩng đầu, đối diện là đôi mắt lạnh như hàn đàm ngàn năm của Đế Tuyệt Trần.

Khảo thí đã chấm dứt, Dương trưởng lão cười vuốt chòm râu, nói: "Tốt, hiện tại ta tuyên bố, lần này có thể tiến vào Vân Thiên học viện theo thứ tự là: Phượng Sở Ca, Tử Lan, Bích La, Lục Trúc!"

Tiếng nói trầm thấp chưa dứt, trong đám người truyền đến từng đợt âm thanh ủng hộ.

Bốn người này không ai là không phải là mỹ nữ.

Mặc dù Tử Lan các nàng so ra kém Phượng Sở Ca nhưng cũng là giai nhân thanh tú.

Ở Vân Thiên học viện vốn có một hiện tượng kỳ quái, nam sinh nhiều hơn so với nữ sinh, tỉ lệ nam nữ toàn bộ học viện thậm chí đạt đến tám với một.

Hơn nữa, nói vậy chứ nữ tử có thiên phú cao phần lớn tướng mạo bình thường không có gì lạ. Trong học viện, ngoài Nhan Thanh học tỷ, tất cả các nữ tử khác đều dung mạo thường thường.

Dưới tình huống như vậy, thoáng cái học viện xuất hiện ba mỹ nữ, điều này làm cho mọi người thế nào không hưng phấn?

Trong trận khảo thí, Phượng Sở Ca các nàng đối với kết quả cũng không lo lắng, chỉ lạnh nhạt đứng một bên.

Hách Liên Cẩn Du cùng Mộ Dung Tĩnh và hai người còn lại, trên mặt đều không dám tin.



Bọn họ..

Bị loại rồi?

Sao có thể?

Hách Liên Cẩn Du đứng tại chỗ, thần sắc bất đinh.

Hắn nhìn Phượng Sở Cao.. Trong mắt lộ vẻ phức tạp thật sâu.

"Phượng Sở Ca.. Ngươi.."

Không đợi Hách Liên Cẩn Du nói xong, Phượng Sở Ca xoay người lại nhìn hắn, lông mày nhíu lại: "Tam vương gia, đa tạ rồi.."

Trêu tức trong mắt làm cho sắc mặt Hách Liên Cẩn Du đại biến.

Mộ Dung Tĩnh vẫn luôn nheo mắt, vẻ kinh ngạc trong mắt càng sâu..

Không có khả năng..

Rõ ràng đó là hóa công tán mà sư phụ đưa cho, trước nay nàng chưa từng thất bại qua, không có chuyện Phượng Sở Ca lại không có một chút phản ứng.

Đột nhiên nàng nghĩ tới điều gì, đôi mắt mạnh mẽ trợn tròn..

Đôi môi mỏng có chút run rẩy, đáy mắt Mộ Dung Tĩnh tràn đầy hoảng sợ..

Đúng vậy..



Phượng Sở Ca các nàng không một điểm phản ứng đủ nói rõ các nàng không bị trúng độc!

Mà trước mắt các nàng không trúng độc thì chỉ có một khả năng.

Đó chính là..

Trước đó nàng hạ độc đã bị các nàng phát hiện!

Nghĩ như thế, thần sắc Mộ Dung Tĩnh càng thêm khó coi.

"Mộ Dung cô nương, ngươi không cần khó chịu, mặc dù năm nay chúng ta không thể vào học nhưng năm sau còn có cơ hội, lần này tài nghệ chúng ta không bằng người, chúng ta nhận thua." Mộ nam tử trước đó đồng hành cùng Mộ Dung Tĩnh chú ý thấy nàng khác thường chỉ cho rằng do nàng không thể vào được Vân Thiên học viện nên mới như vậy.

Nam tử vừa dứt lời, mấy người bên cạnh đều nhìn Mộ Dung Tĩnh, đều không ngoại lệ thu được vẻ mặt của Mộ Dung Tĩnh vào trong mắt.

Phượng Sở Ca cười lạnh nhìn Mộ Dung Tĩnh, độ cong trên khóe môi càng thêm khắc sâu, nụ cười trên mặt cũng càng bức người.

Nhận ra ánh mắt hài hước của Phượng Sở Ca, mí mắt Mộ Dung Tĩnh nhảy nhảy.

Sư phụ đã nói diệt cỏ phải tận gốc!

Nếu Phượng Sở Ca thật sự phát hiện hành vi tối qua của nàng, vậy tình cảnh hiện tại của nàng sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Nàng không cho phép chính mình lâm vào nguy hiểm!

Hàn quang trong mắt chợt lóe, Mộ Dung Tĩnh ngẩng đầu lên, thần sắc trên gương mặt tái nhợt càng lộ vẻ đáng thương: "Thân thể của ta có chút không thoải mái, sợ là không thể ngay lập tức rời đi được rồi.."