Sủng Thê Vạn Vạn Tuế: Yêu Nghiệt Tà Quân Nghịch Thiên Phi

Chương 117




Hách Liên Cẩn Du chưa bao giờ thấy người với người lại chênh lệch lớn đến như vậy.

Phượng Sở Ca gϊếŧ người không nháy mắt, mà Mộ Dung cô nương trước mắt lại khéo hiểu lòng người, thiện lương như vậy.

Rõ ràng đều bằng tuổi nhau nhưng không ngờ lại khác nhau một trời một vực.

Nhớ đến việc Phượng Sở Ca nhập học Vân Thiên học viện mà hắn không trúng cử, Hách Liên Cẩn Du tâm phiền ý loạn một hồi.

Đúng lúc Mộ Dung Tĩnh muốn bọn họ không truy cứu, Hách Liên Cẩn Du cũng thuận thế rời đi.

Đợi tất cả đều đi xa, trên mặt Dương trưởng lão lộ ra tia cười quỷ dị..

"Dương trưởng lão, hôm nay rất vui vẻ à?" Sau lưng đột nhiên vang lên âm thanh hỏi thăm.

Dương trưởng lão mừng rỡ gật nhẹ đầu: "Đúng vậy.. Đương nhiên là vui vẻ.."

Nói xong, ông bỗng sững sờ.

Quay đầu thì thấy được nữ tử một thân áo trắng lười biếng dựa vào cây cột.

"Sao ngươi lại tới đây?"

Nha đầu kia.. tới từ lúc nào? Vậy mà ông không hề phát giác.



"Không thể tới sao? Chẳng lẽ ta đã phá hủy tâm tình của trưởng lão rồi à? Trưởng lão ngài vui vẻ như vậy, không lẽ là bởi vì tâm tình sau khi làm chuyện tốt?

Khóe môi Dương trưởng lão co lại. Nghe rõ lời nói của Phượng Sở Ca, ông giương khuôn mặt tươi cười lên, hỏi:" Sở Ca đến từ lúc nào vậy? "

" Cái này quan trọng sao? "Phượng Sở Ca nhàn nhạt nói, đáy mắt lộ ra vài phần bất thiện.

Lão gia hỏa này khá lắm, dám hủy đi chuyện của nàng!

Rõ ràng là người nàng muốn gϊếŧ vậy mà hắn lại đi cứu, sao nàng có thể thoải mái cho được?

Dương trưởng lão nhận ra Phượng Sở Ca không vui, ông vuốt vuốt chòm râu:" Nha đầu, không nghĩ tới ngươi là Luyện dược sư? "

Phượng Sở Ca nhếch miệng:" Vậy cũng kém so với Bồ Tát sống như ngươi. "

Dương trưởng lão biết rõ Phượng Sở Ca không vui, ông đến gần Phượng Sở Ca như tên trộm, nói nhỏ:" Ta cho nàng không phải là giải dược. "

" Hả? "Lời của Dương trưởng lão làm cho Phượng Sở Ca hăng hái lên không ít, đôi lông mày cũng cong lên.

Tấm mặt mo của Dương trưởng lão tươi cười đến xán lạn.

Cả khuôn mặt tươi cười như một đứa trẻ.

" Ta cũng không nói đó là giải dược, chỉ nói nó trì hoãn thống khổ mà thôi. Mấy ngày nữa, đợi đến lúc nàng ta nên chết thì vẫn phải chết. "Nói xong, Dương trưởng lão lại nhìn Phượng Sở Ca:" Yên tâm, ta sẽ không phá hỏng chuyện của ngươi đâu, ngươi là người nhà, ta sao có thể hướng về người ngoài? "



Người nhà..

Khóe miệng Phượng Sở Ca co lại.

Từ lúc nào nàng trở thành người trong nhà của hắn vậy.

Trong khi nàng còn đang nghi hoặc, Dương trưởng lão tiếp tục nói:" Nha đầu, ta quyết định thu ngươi làm đồ đệ. Nay ngươi đã là trung cấp Luyện dược sư, ta tin tưởng với sự giúp đỡ của ta rất nhanh ngươi có thể đạt đến cao cấp! Lão đầu ta muốn đem sở học suốt đời truyền thụ lại cho ngươi! "

Dương trưởng lão tràn đầy nhiệt tình nhưng lại không phát hiện Phượng Sở Ca chỉ lạnh nhạt nhìn ông.

Nàng ngáp một cái..

" Hình như canh giờ này ta nên nằm mộng rồi. Được rồi, trời cũng không còn sớm, ta trở về ngủ bù đã. "

Nói xong, Phượng Sở Ca không quay đầu rời đi.

" Ai ai ai.. Nha đầu ngươi đây là ý gì? Là không muốn làm đồ đệ của ta? Ngươi có biết trong học viện số học viên muốn làm đệ tử theo ta luyện dược có thể xếp dài một vòng quanh học viện không? Ngươi còn.."

Dương trưởng lão còn muốn nói tiếp thì thấy Phượng Sở Ca đã đi xa.

Ông đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng Phượng Sở Ca, giật giật môi.

Nha đầu kia.. Quả thật không thể nhận định theo tiêu chuẩn người bình thường.