Sủng Thê Vạn Vạn Tuế: Yêu Nghiệt Tà Quân Nghịch Thiên Phi

Chương 22




Phượng Triêu Dương thật sự bị nàng dồn đến bước đường cùng rồi lúc này mới tìm đến hậu trường Phượng gia.

Nghĩ vậy, Phượng Sở Ca cười lạnh ra tiếng: "Ta không nghĩ cùng Phượng gia là địch, thế nhưng Phượng gia lặp đi lặp lại nhiều lần đối với ta bất nhân, đã như vậy ta cần gì phải dùng nghĩa đối đãi với chúng? Hiện tại ta trở lại Phượng gia bất quá là vì muốn lấy lại tất cả những gì thuộc về mình! Về phần những người Phượng gia sở dĩ có kết cục như vậy đều là họ tự tìm, không trách ta được!"

"Giảo biện!" Lão giả kia cũng không nghe Phượng Sở Ca nói, chỉ phẫn nộ quát: "Phượng Triêu Dương đã uỷ thác ta trừ bỏ ngươi, như vậy ta chỉ đành làm theo!"

"Vậy sao? Vậy cũng phải xem ngươi đến cùng cùng có khả năng đó hay không rồi." Phượng Sở Ca nghe tiếng, cười lạnh.

Dứt lời, nháy mắt quanh thân nàng giương lên thực lực đại võ tông.

Đại võ tông mười sáu tuổi, ngoại trừ người trong Thiên Địa Phủ Vân Thiên đại lục, bên ngoài đã đạt trình độ thiên tài cao nhất rồi.

"Hừ! Đại võ tông mà thôi, tư chất xác thực không tồi, đợi thêm thời gian nữa tất sẽ phát triển vô cùng tốt, thế nhưng ngươi rốt cuộc không có cơ hội kia!"

Bạch y lão giả vừa nói, một bên giương tay lên, lòng bàn tay của hắn hiện lên đạo linh lực mang theo khí thế cường đại mãnh liệt áp bách đến, thậm chí áp bách Phượng Sở Ca đến không thở nổi. Không chỉ như thế, Phượng Sở Ca phát hiện linh lực trong cơ thể nàng giống như bị cái gì đó tác động, căn bản không thể vận hành!

"Tiểu nha đầu, ta nói rồi, ta sẽ không cho ngươi cơ hội phát triển!" Bạch y lão giả cười, chưởng phách tiến đến thẳng tắp hướng về phía Phượng Sở Ca.

Tốc độ của hắn có chút quỷ mị.

Dưới ánh trăng sáng tỏ này, thân ảnh màu trắng kia càng lộ ra khiếp người.

Dù là Phượng Sở Ca, nhất thời cũng không thể không cân nhắc hành tung cụ thể của hắn.

Đột nhiên bóng dáng bạch y lão giả trước mặt nàng biến mất, Phượng Sở Ca cả kinh, đang muốn quay đầu lại chỉ cảm giác một hồi khí thế sau lưng.

Nàng lách mình muốn tránh đi, nhưng hết lần này đến lần khác thân thể bạch y lão giả lại lần nữa thay đổi phương hướng, lại làm Phượng Sở Ca không phản ứng kịp!



"Ha ha! Đi chết đi!" Lão giả kia cười tiến đến muốn đánh lên Phượng Sở Ca.

Ở đáy lòng lão giả, một kích này đắc thủ không thể nghi ngờ.

Thế nhưng đúng lúc này, cách đó không xa, một đạo thanh âm lành lạnh vang lên.

"Một lão đầu lại đi khi dễ tiểu cô nương, nói ra không sợ người ta chê cười?"

Đây là một đạo âm thanh lạnh lẽo, ngữ điệu hắn có chút cao, chậm rãi lại mang theo mấy phần lười biếng.

Rõ ràng là ngữ khí trêu tức, tuy nhiên lại làm người nghe thấu tâm rét lạnh đến mức không thở nổi.

Sau khi bạch y lão giả nghe được âm thanh này, hai tay run lên bần bật.

Công kích đối với Phượng Sở Ca cũng dừng lại.

Đáy mắt hắn loé ra mấy phần không dám tin, nhìn về hướng phát ra âm thanh, thời điểm nhìn thấy người tới, biểu tình giống như gặp quỷ.

"Là.. Là ngươi.."

Dưới ánh trăng, nam tử một thân trường bào màu đen chậm rãi đi đến.

Tóc đen được dải lụa đỏ trói buộc, tuỳ ý để những sợi tóc còn lại bay múa trong không trung.

Tóc đen, trường bào đen nổi bật dưới ánh trăng càng lộ ra khuôn mặt tái nhợt mị hoặc chúng sinh.

Càng làm người ta khó có thể xem nhẹ là đôi con ngươi màu tím kia!