Sủng Thê Vạn Vạn Tuế: Yêu Nghiệt Tà Quân Nghịch Thiên Phi

Chương 67




Tô hoàng hậu há lại không rõ ý trong lời nói của Phượng Sở Ca?

Tính tình Hách Liên Cẩn Du, Tô hoàng hậu vẫn rõ ràng.

Kỳ thật bản tính hắn không xấu, chỉ là làm người rất ngoan cố, một khi là sự tình hắn đã nhận định hắn tất nhiên sẽ sống chết cùng đối phương nói lý.

Cũng tỷ như hiện tại, hắn cho rằng Phượng Sở Ca không phải người tốt lành gì.

Nghĩ đến điều này, Tô hoàng hậu thở dài. "Chỉ tiếc Cẩn Du không có đôi mắt tinh tường."

Thật lâu sau, Tô hoàng hậu mới thả Phượng Sở Ca rời đi, "Hôm nay ngươi cũng đủ mệt rồi, hãy về trước đi. Nhớ chăm sóc tốt bản thân mình, về sau nếu có gặp chuyện gì khó khăn cứ đến gặp cữu mẫu.. Năm đó, cữu mẫu cùng mẫu thân ngươi là bằng hữu tốt nhất đấy."

Nhắc tới Kiến Đức năm đó, Tô hoàng hậu dừng lại một chút.

Phượng Sở Ca không bỏ qua tiếc hận dưới đáy mắt Tô hoàng hậu.

Trong trí nhớ của nàng, mẫu thân của thân thể này chưa từng có một lần tươi cười, cả ngày luôn buồn bực không vui, cuối cùng lâu dần thành tật, tiếc hận mà chết.

Tô hoàng hậu thở dài, "Ta cũng không lưu ngươi lại được rồi, ngày sau nhớ tiến cung thăm ta."

Phượng Sở Ca gật đầu cười, "Sẽ, có cơ hội, Sở Ca nhất định sẽ thường xuyên đến thăm người.."

Khách khí vài câu, lúc này Phượng Sở Ca mới ra khỏi hoàng cung.

Vẫn ngồi trên cái xe ngựa lúc đến.

Tử Lan lái xe bên ngoài, bên trong, Phượng Sở Ca cùng A Trần ngồi một bên.



Trên đường đi, A Trần không nói một câu.

"Tiểu Trần Trần, ngươi làm sao vậy? Sẽ không phải là bị tràng diện huyết tinh trên yến hội dọa sợ chứ?" Phượng Sở Ca mới nhớ tới những chuyện trên yến hội..

Ách.. chuyện này hình như là không nên cho trẻ con xem..

Lúc này A Trần mới chậm rãi mở mắt.

"Nữ nhân, ta sẽ không để cho ngươi gả heo gả chó đâu.."

Lúc nói lời này, trong mắt A Trần sáng chói như sao.

Phượng Sở Ca nghẹn lại một chút.

Nàng bất quá chỉ là thuận miệng nói mà thôi, tiểu quỷ này vậy mà để trong lòng rồi?

Thế nhưng cúi đầu nhìn ánh mắt kiên định của A Trần, đáy lòng Phượng Sở Ca dâng lên mấy phần ấm áp.

Đôi môi đỏ mọng khẽ câu, Phượng Sở Ca xoa đầu A Trần. "Tiểu quỷ, ngươi cũng nói những lời như vậy!"

A Trần gục đầu xuống.. Đáy mắt lộ ra vài phần hào quang.

Sẽ có một ngày Phượng Sở Ca biết hắn không phải hài tử..

Xe ngựa tiếp tục đi về hướng nam.

Tại một cánh rừng cách Phượng phủ không xa, Phượng Sở Ca vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi một bên, bỗng nhiên mở mắt.

Bốn phía, gió đã bắt đầu nổi lên, thổi qua lá cây vang lên từng đột tiếng động.



Trong những tiếng vang truyền đến từng đạo khí tức khác thường..

Đáy mắt nàng hiện lên vài phần hàn ý.

Khí tức này nàng cực kỳ quen thuộc.

Đó là..

Sát ý!

Giờ phút này tựa hồ A Trần cũng nhận ra khác thường bên ngoài, mở mắt ra, trong tay ôm lấy Nhục Đoàn.

"Nữ nhân, có người tìm ngươi gây phiền toái.."

A Trần vừa dứt lời, chung quanh vang lên tùng đợt thanh âm cây cối đứt gãy.

Đồng tử Phượng Sở Ca co lại.

Nàng khẽ vươn tay ôm lấy A Trần.

Đằng kia một đạo khí tức phá tan xe ngựa, chỉ nghe một tiếng nổ mạnh, Phượng Sở Ca vững vàng ôm A Trần trở ra.

Tử Lan cũng theo sát phía sau, lách mình đứng một bên..

Sau khi bọn họ tránh sang một bên, lúc này mới phát hiện giờ phút này cỗ xe ngựa kia đã bị lửa lớn hừng hực thiêu đốt đến hầu như không còn gì.

Phượng Sở Ca đứng ở một bên, hai mắt nheo lại nhìn những thân ảnh màu đen cách đó không xa..