Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Sủng Thiếp Ở Vương Phủ - Chương 109: Chương 106





Nghe nói như thế, lòng Tấn Vương phi đắng ngắt tựa như uống hoàng liên.


Nàng biết lời này khẳng định là nương nói với dì , dì nhờ Nhiễm tỷ muội tới khuyên nàng, nhưng vấn đề là - -

Nàng cũng không thể nói rõ được.

Tấn Vương phi giả bộ vô sự cười, liếc xéo biểu muội: "Ngươi thành thật khai báo, có phải nương ta đi tìm dì nói gì đó?"

Trần Miểu Nhiễm không được tự nhiên, cũng không có tính lừa biểu tỷ, giải thích: "Dì cũng là lo lắng ngươi."

Tấn Vương phi thở dài: "Ta biết rõ mọi người đều lo lắng cho ta, nhưng sự thật không phải là ta muốn thế nào thì có thể như thế ." Nàng nhìn đối phương, "Không sợ nói thật với ngươi, điện hạ vì nàng ta thỉnh cầu bệ hạ phong trắc phi , ít ngày nữa có thánh chỉ.


Người ta cũng có tiếng được Thánh thượng sắc phong trắc phi, coi như đứng vững gót chân , ta cũng không thể ôm con người ta nuôi."

Nói cho cùng thì Tấn Vương cũng sẽ không đồng ý.

Vừa nghe nói Trần Miểu Nhiễm nóng nảy, " Vậy là ngươi cứ ngồi xem , cũng mặc kệ không quản? Ta nghe nương nói, nàng ta bất quá từ tiểu môn tiểu hộ ra thôi sao có thể phong trắc phi.


Như tỷ tỷ, ta thấy ngươi vẫn nên nghĩ cách đi, ta cảm thấy nữ tử này không đơn giản, nói không chừng lại là một Ngọc Lan..."

Tính nói tiếp lại thấy Tấn Vương phi cau mày nên thôi.

"Như tỷ tỷ, ta không phải cố ý nhắc đến bà ta.


Ta chỉ là...!Ai, nếu như không được, không bằng đem vài nha đầu tới, đến thời điểm sinh hạ một trai nửa gái, ngươi ôm tới nuôi."

Tấn Vương phi không muốn thảo luận đề tài này nó làm nàng nhớ tới tình cảnh lúng túng của nàng.


Bất kể là nương, hay là dì rồi Nhiễm tỷ muội, đều chưa biết hết chuyện năm đó chuyện mà bị Tấn Vương biết.

Đáng tiếc, không có nếu như.

" Không nói cái này nữa ngươi tới tìm ta uống trà nói chuyện, nói nữa ta đi về đấy." Nàng làm bộ sẽ đi.

Trần Miểu Nhiễm cũng biết chuyện này không thể nóng vội, vội kéo nàng lại: "Ta nhiều năm không gặp ngươi , nhớ ngươi quá trời.



Ngươi không thể đi, chúng ta ngồi nói chuyện một lát, ngươi không thích nói cái này , ta không nói ."

Sau đó, biểu tỷ muội hai người tán gẫu , tiếng cười vang vọng.

Ánh nắng chiếu vào phòng, không lạnh cũng không nóng, hai người đến hậu hoa viên nói chuyện.

Tán gẫu một lát, Trần Miểu Nhiễm muốn đi vào nhà vệ sinh liền vội vã đi mất.


Tấn Vương phi ngồi trong lương đình, uống trà, nghĩ tới chuyện của mình.

"Yến Nhi..."

Nghe âm thanh quen thuộc, Tấn Vương phi vô thức quay đầu, liền thấy Vĩnh Vương Phi đứng ở sau lưng nàng.

"Ngươi sao lại ở chỗ này!"

Tấn Vương phi phản ứng như thế làm Vĩnh Vương Phi có vẻ bi thương, trên mặt nàng lóe qua tia ảm đạm, chần chờ nói: "Ta đi thăm bá mẫu , bá mẫu nói ta khuyên ngươi..."

Lời còn lại không cần nghe, Tấn Vương phi biết chuyện gì xảy ra, nương nhất định là thấy mình cùng Hà Uyển Ý tình cảm rất tốt, mới động tâm tư bảo nàng ấy khuyên mình.

Nương thật sự là dụng tâm lương khổ, nào nhờ dì cùng biểu muội, giờ còn nhờ Hà Uyển Ý.

Đáng tiếc, nàng bất hiếu .

"Khuyên cái gì? Các nàng không rõ ràng lẽ nào ngươi cũng không rõ ?" Tấn Vương phi rất bực bội, trên mặt mỉa mai: "Ta không giỏi như ngươi, không mày dạn mặt dày nịnh nọt được."

Tấn Vương phi chưa bao giờ nói với Vĩnh Vương Phi như thế, nói xong nàng ngơ ngẩn , mà Vĩnh Vương Phi lại đau lòng .

"Nói cho cùng, ngươi vẫn oán ta..."



"Ngươi đừng nói chuyện này được không?" Tấn Vương phi lớn giọng hù chính mình, cũng hù Vĩnh Vương Phi.


Nàng hít sâu một hơi: "Ngươi đừng xem ta như ngốc tử, Tử Ngọc độc chết Hồ Ngọc, đừng nói không phải ngươi làm ."

"Tử Ngọc? Tử Ngọc như thế nào ?"

Tấn Vương phi xem xét vẻ mặt Vĩnh Vương Phi, xác thực nàng ta tràn trề mờ mịt cùng ngạc nhiên và nghi ngờ.

Chẳng lẽ không phải nàng ta, thì sẽ là ai?

"Hồ Ngọc là ai? Yến nhi, có phải Tử Ngọc đã làm sai điều gì , nếu có, ngươi không cần cố kỵ mặt mũi.


Lúc trước ta đem nàng cho ngươi, nàng ta chính là của ngươi.


Kỳ thật ngươi cũng biết Tử Ngọc là gì , từ lúc đó ngươi cùng cũng không muốn gặp ta, ta chưa thấy Tử Ngọc liên lạc với ta."

Vĩnh Vương Phi nhìn nàng , ánh mắt từ trước đến giờ lúc nào cũng kín đáo cười, chưa từng nghiêm túc như lúc này.

"Ta nếu nói dối trời đánh ngũ lôi.


Ngươi biết, ta là sợ nhất là sét đánh , ta không lấy nó để thề nếu nói dối mà."

Đúng vậy, nàng ta rất sợ sét đánh.


Nghe nói là trước đây do bị thứ muội hãm hại, nhốt ở một gian phòng không người suốt đêm, mà trùng hợp là hôm đó là một đêm giông.

Còn nhớ có một lần, hai người cùng nhau đi du hồ, đột nhiên trời bắt đầu mưa, rõ ràng nàng ta từ trước đến giờ nàng luôn bảo vệ cho mình , lần đó lại là bị dọa phải nắm lấy ống tay áo nàng không bỏ ra.

Kỳ thật Tấn Vương phi cũng không tin Vĩnh Vương Phi sẽ có khả năng như thế, nàng bất quá chỉ là con gái mà thôi, làm sao có thể ngàn dặm xa xôi chỉ huy Tử Ngọc ra tay với Hồ Ngọc, huống chi nàng ta cũng không cần thiết ra tay.

Trong trí nhớ của nàng Hà Uyển Ý, cởi mở, thẳng thắn, dám làm dám chịu, không phải là người thích làm những việc ngấm ngầm xấu xa dơ bẩn.


Mà nàng lại bất đồng tâm nàng ngâm mình trong nước bẩn quá lâu quá lâu rồi, cho nên nàng dùng bụng ta suy ra bụng người, dùng tư tưởng bản thân phỏng đoán người khác.

Kỳ thật quan trọng hơn là vì rửa sạch mình, nàng cũng chụp cho đối phương cái mũ.


Đem chuyện Hồ Ngọc chết vu oan Vĩnh Vương phủ.

Bởi vì Tấn Vương cùng Vĩnh Vương vẫn luôn là đối thủ một mất một còn, chỉ cần có thể đem hai người này liên quan nhau, nàng tất nhiên sẽ bình yên vô sự, nói không chừng còn có thể trước mặt Tấn Vương có công.

Nhìn một chút đi nàng vẫn cứ như vậy ti tiện.

Nàng từ từ thở ra một hơi: "Ta tin tưởng không phải là ngươi làm , ngươi đi đi."

"Yến nhi, ngươi từng nói chúng ta vẫn là bằng hữu ."


Tấn Vương phi chợt lóe qua thần sắc phức tạp: "Ta đúng là đã nói chỉ là ta cảm thấy chúng ta không thích hợp gặp mặt."

"Ngươi nếu sợ hắn sẽ biết, chúng ta vụng trộm gặp mặt.


Ta chỉ sợ tìm tới cho ngươi phiền toái thôi, cho nên cố ý nhờ Nhiễm muội hỗ trợ.


Nói cho cùng , chúng ta không thể vĩnh viễn ở kinh thành, sau khi phụ hoàng vạn thọ , từ đó cũng trời nam biển bắc , mỗi người một phương ." Vĩnh Vương Phi cười khổ.

Nhìn qua bộ dáng đó trong khoảng thời gian ngắn Tấn Vương phi cũng không biết nên nói gì cho phải.

Mà Vĩnh Vương Phi thật sợ sẽ không gặp lại nên nói dong dài: "Bá mẫu cùng Nhiễm muội cũng nói hết lời , ngươi nghe đi.


Ta biết ngươi chán ghét nhất là gì, buồn nôn nhất chuyện gì, lẽ nào ngươi để bá mẫu về sau như vậy lo toan?"

Nói xong nàng hít sâu một hơi: "Nếu như ngươi không thể xuất thủ, ta tới giúp ngươi, coi như ta vì ngươi làm chuyện cuối cùng."

Vĩnh Vương Phi nói có chút ngoài dự liệu của Tấn Vương phi, nàng nhất thời phản ứng không kịp, "Cái gì mà giúp ta, ngươi muốn làm gì?"

"Nàng ta được phong trắc phi, ngươi không thể đi ôm hài tử của nàng.


Hơn nữa Tấn Vương có khập khiễng với ngươi, ngươi không thể nào thuyết phục hắn.


Hiện thời chỉ có một con đường là nữ nhân kia đã xảy ra chuyện gì, mất đi thân nương , ngươi làm vương phi có thể nuôi dưỡng hài tử."

"Ngươi - - "

"Có phải hay không cảm thấy ta rất xa lạ?" Vĩnh Vương Phi cười khổ một tiếng, xoay người nhìn về phía ngoài đình."Kỳ thật ta thay đổi rất nhiều, ngươi biết nhà giàu đại trạch đều là mặt ngoài vinh quang, bên trong dơ bẩn.


Ta bị hắn bắt gặp chuyện như vậy làm sao có thể xem như vô sự...!Mới đầu ta chỉ muốn đứa bé, về sau phát hiện khi ta có hài tử, ta được che chở , ta thấy hắn xứng đáng hết thảy, cho nên ta tranh đoạt cùng các nàng.


Ta biết ngươi oán ta, thậm chí hận ta, nhưng xin ngươi không cần khinh bỉ ta..."

Lời cuối cùng Vĩnh Vương Phi gần như lẩm bẩm, Tấn Vương phi cần đại lực khí mới có thể nghe rõ.

Nàng đột nhiên thấy đứng không vững , hốt hoảng nói: "Ta phải đi , ta không có trách ngươi!"

Nói xong, nàng liền vội vội vàng vàng đi .

Mà Vĩnh Vương Phi không quay đầu lại, chỉ là khóe miệng từ từ nhếch mép.


(Khổ nhục kế...!Có âm mưu ...!Hồi sau sẽ rõ ahihi )

*

Vĩnh Vương Phi hồi Vĩnh Vương phủ, Vĩnh Vương ở trong thư phòng.

Nàng đến ngoài thư phòng, liền thấy người sai vặt vẻ mặt dáo dác đứng bên ngoài , vừa thấy nàng là hành lễ xong chạy toán loạn vào trong.

Vĩnh Vương Phi cười mỉm đi vào , đẩy cửa ra thì thấy Vĩnh Vương quần áo không chỉnh tề, còn bên cạnh có một nha hoàn đang đứng tà áo hỗn độn .

Nha hoàn này khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt, bóp một cái có thể chảy nước tựa như bông gòn.


Nàng nhăn mày, còn chưa chờ nàng nói chuyện, Vĩnh Vương liền phất tay, "Tất cả cút đi xuống."

Người đi rồi, Vĩnh Vương Phi mới đi gần .

Liền trông thấy kia trên thư án hỗn độn, ghét bỏ nhíu nhíu mày: " Ngươi bảo ta ra ngoài làm việc, ngươi ở nơi này tiêu dao khoái hoạt!"

Vĩnh Vương cười nhã nhặn thong dong: "Bản vương nơi nào mà tiêu dao khoái hoạt, bất quá là nha đầu đó, quật ngã chén trà mà thôi.


Nói cho cùng trong viện của ngươi cũng dưỡng nha đầu, bản vương có giống ngươi ăn dấm chua đâu."

Vĩnh Vương Phi hừ một tiếng, không lên tiếng.

"Như thế nào rồi chuyện đó làm tốt chứ ?" Vĩnh Vương đi đến bên người nàng ngồi xuống.

Nhớ tới đại sự Vĩnh Vương Phi nhíu mi rồi cười tự tin: "Tuy không nói rõ, nhưng cũng không sai biệt lắm , ta hiểu rõ nàng ta, nàng ta sẽ đáp ứng ."

Vừa nghe sự tình hoàn thành , Vĩnh Vương cũng rất thoải mái, hiếu kỳ hỏi: "Như thế nào sao không cùng tình nhân cũ hẹn hò, sớm trở về thế."

Vĩnh Vương Phi hếch mày, mắt liếc hắn : "Ngươi cho ta là ngươi? !"

"Bản vương như thế nào ?" Vĩnh Vương duỗi tay đi kéo nàng, lôi nàng ngồi ở trên đùi, ngửi vành tai nàng ta : "Bản vương chỉ thích vương phi." Hắn lẩm bẩm, vừa nói tay cũng thuận chui vào vạt áo .


Vĩnh Vương Phi khẽ đóng mắt, duỗi tay giữ tay hắn, cũng không kiên quyết.


Tiểu Bảo đột nhiên gọi cha .

Sự tình phát sinh rất đột nhiên, Ngọc Nương vì muốn bồi dưỡng tình cảm cho Tấn Vương cùng Tiểu Bảo , cưỡng chế hai người tụ lại một chỗ chơi đùa.

Tấn Vương anh minh thần võ bồi nhi tử chơi bóng, nghe nói là Tiểu Bảo thích ném tiểu cầu.


Chính là lấy một cái tiểu bố cầu, ngươi ném lại đây, ta ném lại cho ngươi.

Là Ngọc Nương nói.

Tiểu Bảo cũng chơi rất vui vẻ, đột nhiên gọi cha, Tấn Vương cùng tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người .

Ngọc Nương rất vui vẻ, kéo Tấn Vương nói năng lộn xộn : "Điện hạ, Tiểu Bảo gọi cha rồi ..."

Ách...

Tấn Vương như dại ra trong một cái chớp mắt, kỳ lạ là hắn không có cảm giác kỳ lạ.

Chỉ có một ý niệm - - tiểu tử thúi này cuối cùng cũng nguyện ý gọi hắn là cha .

Đúng vậy, Tấn Vương vẫn như kiên trì cho rằng, Tiểu Bảo cũng không phải là không biết gọi, mà chỉ là không muốn gọi thôi.


Hắn cảm thấy nhi tử tựa hồ cái gì cũng đều hiểu, hắn không khỏi nhớ tới lần đó đột nhiên mình có sát ý, còn đã từng có cử chỉ ghét con.

Tiểu tử này là đang trả thù mình.


Loại cảm giác này không xác định được chỉ là hết sức phức tạp.

Tấn Vương xuất thần , đột nhiên Ngọc Nương ôm Tiểu Bảo , chỉ chỉ gò má Tấn Vương .

" Hôn phụ thân một cái."

Ngọc Nương hay chơi trò này, lừa gạt nhi tử hôn mình, Tiểu Bảo có đôi khi hôn một cái, có đôi khi không hôn.


Mỗi lần hôn nương Tiểu Bảo cũng thẹn thùng khuôn mặt nhỏ nhắn, còn che mắt, Ngọc Nương mỗi lần thế thì vui mừng khôn xiết, vì vậy cứ tiếp tục dụ con.

Hiện thời lại bức nhi tử hôn Tấn Vương .

Tấn Vương dại ra mặt, Tiểu Bảo cũng không khác gì hắn.

Mặc dù nó nguyện ý gọi cha , nhưng cũng không có nghĩa là hắn nguyện ý hôn, nó không phải là tiểu hài tử, mà là người lớn.

Tưởng tượng chuyện mình cần làm nó lại có chút ít do dự, thực sự cần cùng Tấn Vương thân cận, tăng lên độ thân mật, có lẽ hôn phụ thân cũng hiệu quả?

Vì đại sự Tiểu Bảo quyết định bất cứ giá nào , nó nhắm mắt hướng vào mặt Tấn Vương đánh tới, Tấn Vương hết hồn.

Tựa hồ có một bước bắt đầu, tiếp đến cũng không khó , Tiểu Bảo thuận thế ôm cổ Tấn Vương kêu : "Cha."

Một tiếng cha làm ba người cười ra nước mắt , chỉ là hai cha con che giấu, cho nên không hiện ra.


Mà Ngọc Nương nhịn không được cầm tay áo lau nước mắt.

Tấn Vương nghiêm mặt, thanh âm là lạ ừ một tiếng.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Bảo: Ta chỉ là tạm thời bảo ngươi cha mà thôi.

Tấn Vương: Tạm thời? Tiểu tử ngươi lấy đánh

Tiểu Bảo: Ai kêu ngươi lúc trước nói ta là người bán hàng rong nhãi con đến ? Ta cha là người bán hàng rong! Ta là người bán hàng rong gia nhãi con.

Người bán hàng rong tấn: "..."

Người trọng tài nương: Hôm nay thời tiết thật sáng sủa, khắp nơi hảo quang cảnh..