Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Sủng Thiếp Ở Vương Phủ - Chương 111: Chương 108





Tấn Vương ôm Tiểu Bảo trở về, Ngọc Nương có thể nhìn ra nhi tử có chút mất hứng.

" Sao thế ? Con nghịch ngợm à ?"

" Chắc là mệt nhọc." Tấn Vương tìm cớ.

Ngọc Nương thấy không giống là mệt nhọc, bất quá nàng cũng biết Tấn Vương không ngược đãi Tiểu Bảo, chỉ cho là Tiểu Bảo khó chịu .

" Không cho con đi cùng cha con nhất định đi.


Cha làm chính sự, những chuyện đó đặc biệt nhàm chán, tự làm mình khó chịu." Nàng vuốt đầu nhi tử cười nói.

Vì vậy, người làm đại sự làTấn Vương cùngngười tự mình làm mình khó chịu Tiểu Bảo, bất đắc dĩ tiếp nhận ngụy biện của Ngọc Nương.

Tiểu Bảo cố gắng thêm một chút: "Tằng ngoại tổ phụ..."

Ngọc Nương kinh ngạc nhìn con.

Tấn Vương bổ sung: " Hôm nay nó có nói mấy lần tằng ngoại tổ phụ, nàng dạy hả?"

Xác thực là Ngọc Nương có dạy, bất quá nàng chỉ dạy một lần, nghĩ Tiểu Bảo học cũng không được , nào biết hôm đó đi Ninh Quốc công phủ, Tiểu Bảo biểu hiện siêu cấp tốt, cũng làm Ninh Quốc công cùng Ninh Quốc công phu nhân vui mừng , trên mặt dáng tươi cười mãi.

"Ngoại tổ phụ..."

"Con nhớ tằng ngoại tổ phụ muốn đi Ninh Quốc công phủ hả?" Cho nên nói vẫn là Nương hiểu rõ nhi tử.

Tiểu Bảo cảm động đến rơi nước mắt , vội vàng gật đầu, nói: "Đi, đi!"

"Con muốn tìm tằng ngoại tổ phụ?"

"Đi, tằng ngoại tổ..."

Ngọc Nương kinh ngạc, không khỏi liếc mắt nhìn Tấn Vương nói: "Hiện tại không thể đi, trời sắp tối ."

"Sáng mai đi!"

Tiểu tử thật đúng là thành tinh !

Ngọc Nương lo âu nói với Tấn Vương: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Nàng không quen lừa tiểu hài tử nhi tử lại thông minh, Ngọc Nương cũng không muốn lừa con.



Có thể đi Ninh Quốc công phủ không cũng không phải là chuyện nàng có thể làm chủ .

Tấn Vương trầm ngâm một cái: "Cách thời gian phụ hoàng vạn thọ còn hơn nửa tháng , cũng không có việc gì, muốn đi không phải là không thể, chỉ là ngươi hiện thời thân thể bất tiện..."

"Đi, đi tằng ngoại tổ..." Tiểu Bảo nói tiếp.

"Ngày mai bản vương bảo Phúc Thành dẫn hắn đi."

Ngọc Nương gật đầu, muốn nói nhỏ gì đó Tấn Vương cúi người xuống.

Ngọc Nương lặng lẽ nó: "Nói không chừng sáng mai con cũng đã quên."

Thật sao?

Tấn Vương nhìn con mắt sáng rực của Tiểu Bảo, thấy lại nhìn qua khuôn mặt trắng muốt nhỏ nhắn gần trong gang tấc, cảm thấy nghi vấn.

Rất rõ ràng Tiểu Bảo có trí nhớ hết sức tốt, ngày thứ hai hắn vẫn không quên, sau khi tỉnh lại liền nói muốn đi thăm tằng ngoại tổ phụ.


Vì vậy Phúc Thành hôm nay không cần đi theo Tấn Vương bên cạnh , mà là bồi Tiểu Bảo đến Ninh Quốc công phủ.

Tiểu Bảo lần đầu tiên đơn độc ra cửa, Ngọc Nương không yên tâm, chuẩn bị hai bộ xiêm y, còn gói theo nhiều loại tiểu điểm tâm con thích, cũng lần nữa dặn dò Phúc Thành canh Tiểu Bảo .

Phúc Thành gật đầu tai Tiểu Bảo hồng lên.


Vì che giấu, nó bò ra xa lấy tiểu ngựa gỗ, giả bộ muốn đem theo tiểu ngựa gỗ.

Cuối cùng cũng sẵn sàng chuẩn bị ra cửa, đúng lúc Tấn Vương muốn tiến cung, liền đem Tiểu Bảo lên xe.




Từ lúc nhập kinh , Tấn Vương liền ngồi xe , mà không cưỡi ngựa.

Đi đến nửa đường, Phúc Thành mang Tiểu Bảo đổi xe rẽ về hướng Ninh Quốc công phủ .

Tiểu Bảo vắng nhà Ngọc Nương cảm thấy nhàm chán, thừa dịp thời tiết tốt để cho Lục Hy quét dọn sạch sẽ, đem đồ ra ngoài phơi nắng.

Chộn rộn cũng đến buổi trưa , ăn trưa xong Ngọc Nương đi ngủ.


Ngủ dậy rất sớm, lại lâm vào nhàm chán.


Trước kia Ngọc Nương chưa từng có cảm giác này, trêu chọc nhi tử, cùng vài nha đầu trò chuyện, thời gian lúc nào cũng trôi qua cực nhanh, hôm nay lại cảm giác sống một ngày bằng một năm.

Thật vất vả mặt trời mới xuống núi Tiểu Bảo vẫn chưa trở về, Ngọc Nương có chút nóng nảy, cho người đi hỏi Tấn Vương trở về chưa, thì biết Tấn Vương cũng chưa trở lại.


Sau đó mới biết được Tấn Vương bị vài hoàng tử rủ rê tìm tửu lâu uống rượu.

Mãi cho đến khi trời đen thui, Tiểu Bảo mới trở về, hỏi Phúc Thành mới biết được, hôm nay Tiểu Bảo ở Ninh Quốc công phủ chơi rất vui vẻ.


Chính xác Tiểu Bảo tựa hồ đặc biệt thích cái chỗ kia, vui chơi vui vẻ cũng làm Ninh Quốc công cao hứng , cơm tối ăn nhiều hơn bình thường.

Cũng không biết một già một trẻ thương lượng gì , nói tóm lại Tiểu Bảo ngày mai muốn đi nữa.

Sau khi nghe xong, Ngọc Nương tương đối cảm thấy mình là bị nhi tử vứt bỏ ? Như chim non sắp rời ổ, ảo giác như muốn tách ra khỏi mẹ.

Tiểu Bảo có thể nhìn ra Ngọc Nương không ổn nên làm nũng này nọ, cuối cùng Ngọc Nương không thèm nghĩ nữa .

Kỳ thật này Tiểu Bảo suy tính trước sau bất đắc dĩ mới làm , nương có nhiều người trông coi , tạm thời không có chuyện gì.


Ninh Quốc công phủ bất đồng, chỗ đó xem như cái bóng dưới đèn.

Tiểu Bảo cảm giác Thẩm Thái muốn làm chuyện xấu.

*

Tửu lâu tân khách đông đúc.


Bất quá hôm nay toàn bộ lầu hai đã có người bao trọn .

Bất kể vẫn có người đến hỏi, đều không trống một nhã gian nào.

Lầu hai trong gian phòng trang nhã, có mấy nam nhân đang ngồi, nhìn như thân thiết chén giao chén ,tươi cười rực rỡ, kì thực trong bóng tối chém giết nhau đã không biết bao nhiêu lần.

Cũng trùng hợp , Tấn Vương tiến cung ở Càn Thanh Cung gặp An vương .

Thế mới biết, Hoằng Cảnh Đế không chỉ tuyên hắn, mà các hoàng tử đều đến.



Giống nhau trước kia Hoằng Cảnh Đế hỏi từng người về thái ấp từ công việc, có biểu dương , có giáng chức.


Khiển trách Lỗ vương gây tiếng xấu.

Lỗ vương thối mặt, đứng ở phía dưới không dám giận cũng không dám nói.

Hoằng Cảnh Đế khuyên bảo xong , lại tán gẫu chuyện xưa.


Tựa hồ người lớn tuổi lúc nào cũng thích nói chuyện cũ.


Chuyện cũ tự mình hồi tưởng cũng không có gì gợn sóng, bởi cũng không có gì hay để nói.

Tuổi nhỏ thiếu thốn tình cảm, bên cạnh thái giám cung nữ so với cha nhìn thấy còn nhiều hơn.


Chờ khi bắt đầu đi học các hoàng tử bởi vì xuất thân bất đồng, không thể tránh khỏi việc phân chia rất nhiều phe phái.


Sinh ở hoàng thất chuyện thứ nhất từ trước đến giờ cần biết không phải là huynh đệ tương thân tương ái, mà là ngươi không thể để cho người ta vượt qua ngươi.

Nhiều năm sau thái tử , An vương , Đại Vương, so với vài đệ đệ lớn hơn rất nhiều, sớm đã tranh giành đến mức ngươi chết ta sống.


Còn chưa có kết quả, nhóm hoàng đệ từng bước từng bước đều xông ra.

Đương nhiên cũng không phải là không có huynh đệ nhưng bất quá là ngoài mặt , giống với hiện tại ai cũng biết là đang diễn trò, Hoằng Cảnh Đế đứng ở trên làm như không biết.

Có lẽ là không muốn biết.

Thiên gia không phụ tử, rõ ràng như thế nhìn sách sử cùng mỗi thời đại, đều có lưu chuyện xưa.


Có thể có người không muốn tin tưởng, cảm giác mình có lẽ là ngoại lệ.

Nếu đã muốn diễn, tự nhiên sẽ diễn tròn vai, trước khi rời đi An vương muốn mời vài đệ đệ đi uống rượu.


Dù không muốn đi , cũng không thể không đi , cũng bởi lâu không tụ họp.

An vương ỷ vào mình lớn tuổi nhất, liên tiếp mời rượu, nhìn như cùng vài đệ đệ thân cận, kì thực không bình thản , kỳ thật đều muốn xúi giục.

Rõ ràng là đang uống rượu, trên mặt tươi cười càng ngày càng lạnh, có người nhịn không được đổ thêm dầu vào lửa , sớm đựng một bụng khí.

Lỗ vương ném chén rượu đứng lên: " Nhị ca hôm nay gọi chúng đệ đến uống rượu hay là tới thêu dệt chuyện ? Không có ý nghĩa, không uống nữa!" Nói xong, hắn liền nghênh ngang rời đi .

An vương tính kéo hắn nhưng không có giữ chặt, cũng không đoán được Lỗ vương sẽ nói rõ, phá lệ lúng túng, giải thích: " Lão Lục hiện thời tính tình càng lúc càng lớn nhỉ, trưởng ấu tôn ti cũng không có, là ta tìm các ngươi tới uống rượu, vẫn là ta sai?"

Vĩnh Vương cười nói: "Đương nhiên không phải là Nhị ca sai, lão Lục tuổi càng lớn, tính tình càng hỏng, đừng nói mấy người chúng ta là ca ca , phụ hoàng nói hắn cũng nghe không được vài câu."

Đại Vương đứng lên, "Nếu lão Lục đã đi , chúng ta cũng tản ra đi, thời điểm này cũng không còn sớm , đệ đệ về trước ."

Tấn Vương cũng đứng lên, : " Cảm ơn Nhị ca mời rượu, ta cũng không nên về."

Tấn Vương về, Khánh Vương tự nhiên sẽ không ở lại: " Đệ đệ cũng cáo từ ."

Đột nhiên đi hết, An vương tính tình tốt cũng có chút phiền muộn.


Hắn nhìn Vĩnh Vương, ánh mắt hung dữ: "Lão Tứ, ngươi đừng nói ngươi cũng muốn đi."

Vĩnh Vương cười nhã nhặn, trấn an An vương, "Nhị ca tâm ý huynh các huynh đệ cũng biết? Tạm dừng bữa tiệc, từ nay trở đi, ngày nào đó ta làm ông chủ mời huynh tới phủ ta."

Ngươi mời mấu chốt ta dám đi mới được, ai không sợ sau lưng hại người.


Nếu không phải ở trước mặt Hoằng Cảnh Đế , chỉ sợ An vương mặt mũi cho Nhị ca cũng không cho.

Vĩnh Vương thản nhiên đi chỉ còn lại An vương cùng Ngô vương.


Ngô vương tuổi nhỏ nhất , nương hắn bất quá là cung nữ, sinh Ngô vương sau đó mới tấn phong tần.


Cho nên hắn không có chủ kiến sợ dễ dàng đắc tội với người.



Không có chủ kiến thì không có chủ kiến, hắn cũng biết trường hợp này không thể lưu lại, gấp rút đứng lên làm lễ, vội vội vàng vàng rời đi.

Chỉ để lại An vương , đầu tiên là cười không ngừng, rồi sau đó ý tứ sâu xa.

Thủ hạ từ bên ngoài đi tới, "Điện hạ, cơ hội tốt như vậy..."

An vương trừng mắt nhìn hắn, "Ngươi hại lão tử hả, cho lão tử chủ ý tồi? Phía trước , đằng sau xảy ra chuyện, bản vương sẽ bị nuốt sống ." Không quan tâm có phải là hắn ra tay hay không , người khác cũng nói hắn giết huynh hại đệ.

"Vậy bây giờ..."

" Cho người đi theo bọn họ đưa người hồi phủ."

Cho nên đừng nói mời rượu, kỳ thật An vương phí sức lại chẳng có kết quả tốt.


Không xảy ra việc gì là đã may, lỡ xảy ra chuyện chính là hắn.


Bất quá hắn cũng lường trước được không có người ngu xuẩn vậy dưới tình huống này mà động thủ.


Hắn phái người hộ tống, bất quá là làm bộ , phủi bỏ trách nhiệm bản thân mà thôi.

Mà hắn bất quá là muốn thăm dò hai bên hư thật, tiện đường ở trước mặt Hoằng Cảnh Đế biểu hiện một chút phong độ mà thôi.


Đáng tiếc vài đệ đệ của hắn người người đều không phải là người ăn chay , căn bản không có cho hắn cơ hội thăm dò ra cái gì, thậm chí ngay cả người tính khí táo bạo như Lỗ vương, cũng là không lộ ra ngoài.

*

Từ từ hôm đó trở đi, Tiểu Bảo ngày ngày tới Ninh Quốc công phủ .

Một ngày không cho đi liền nháo, mà chốt Ninh Quốc công thích rất thích tiểu tử, một cái nháo đòi đi, một người cứ giữ người lại không cho đi, cuối cùng Tiểu Bảo cứ thế được như ý.

Vì thế, Ngọc Nương còn thương tâm, cảm thấy con lớn không nghe mẹ, Tiểu Bảo không thương nương nữa .

May mắn có vài nha hoàn hiểu chuyện , dụ dỗ cho nàng niềm vui, Hồng Phỉ thậm chí còn dạy đánh bài khởi diệp tử cho Ngọc Nương.


Trầm mê chơi bài diệp tử Ngọc Nương lập tức đem nhi tử quên sau đầu , mỗi ngày trừ ăn một ngày ba bữa thêm hai lần điểm tâm, cùng với nhích người thư giản gân cốt thì nàng đúng là ngày ngày đánh bài cùng tiểu nha đầu.

Thua nhiều thắng ít, mà nàng chơi rất vui vẻ.

Thấy vậy, Tấn Vương cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, thưởng cho tiểu thuận tử một nhẫn ngọc.

Chủ ý này là tiểu thuận tử cung cấp cho Tấn Vương ra , Phúc Thành gần đây đi theo Tiểu Bảo, tiểu thuận tử cuối cùng cũng có thể xuất đầu lộ diện, đi theo Tấn Vương được hạ nhân gọi Thuận gia, chỉ huy làm việc .

Tiếp thu tinh túy từ Phúc Thành, tiểu thuận tử tự nhiên biết lấy chủ tử là tiêu chuẩn.


Không riêng gì phải có ánh mắt, còn biết làm việc, nhìn một chút đi bất quá là dùng bài diệp tử dỗ Tô phu nhân vui vẻ, điện hạ tự nhiên cao hứng.

Các chủ tử cao hứng , đầy tớ cũng dễ dàng .

Thánh chỉ đến , sắc phong Tô Ngọc Nương làm trắc phi nhất phẩm, bổng lộc tám trăm.


Cùng lúc đó, trưởng tử được ban tên cho cũng đồng thời mà đến, Tiểu Bảo tên là Sâm .

Sâm, cũng là bảo bối.

Đại khái là Tiểu Bảo hôm đó cứ Bảo nhi, nương gọi Bảo nhi nói đi nói lại, nên Hoằng Cảnh Đế ban thuởng tên này.

Từ đó, Tiểu Bảo có tên rồi.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Bảo tên nhi xuất từ blog thượng hai vị tiểu tiên nữ, ha ha, so với ta lấy rất nhiều , mau tới cá nhân ta id, ta phát lì xì các ngươi.

Tính , vẫn là ta tin nhắn riêng các ngươi đi, thật nhiều người không nhìn làm lời nói..