Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Sủng Thiếp Ở Vương Phủ - Chương 141: Chương 138





Một cái nháy mắt liền đến mười lăm tháng tám - trung thu , trong cung đặt tiệc ngắm trăng.


Không riêng vương phủ, trọng thần trong triều cùng nữ quyến đều được mời.


Không giống với các loại tiệc khác, tiệc ngắm trăng mang tính chất vui đùa là chính, nên phu nhân quý nữ thích nhất là tham gia tiệc này trong cung.


Vẫn chưa tới hoàng hôn, các con phố trong hoàng thành chạy qua rất nhiều xe ngựa, xe ngựa hoa lệ, vừa nhìn đã biết là chở nữ quyến, thỉnh thoảng cũng có các quý công tử tốp năm tốp ba cưỡi tuấn mã mà đi.


Đồng thời còn có kiệu quan xen lẫn trong đó, đủ mọi màu sắc tới gần Tử Cấm thành lúc liền phân tán đi vào cửa cung.

Tấn Vương cùng Ngọc Nương cũng tácha đi , hắn đi cửa đông lộng lẫy mà vào, Ngọc Nương đi vào Huyền vũ môn.

Xe ngựa đi đến trước cổng Huyền vũ môn ngay ở quảng trường bị chia ra làm hai bên, bên trái có một hàng dài xe ngựa chậm rãi đi về phía trước.


Bên kia là xe ngựa từ bên trong đi ra.


Mà trước quảng trường gần cửa cung , chỗ đó xa xa nhìn thấy thật nhiều phụ nữ ăn mặc hoa lệ rực rỡ, đang đợi nội thị an bài vào cung.

Sau khi xe ngựa dừng lại, liền có người giữ ngựa dẫn xe ngựa thông qua cửa bên phải đi về phía trước.

Hoàng quyền ở đây đã lộ rõ không thể nghi ngờ, kỳ thật ngẫm lại nếu không tốt mọi người cần gì tranh đoạt chui lên trên.


Một đám người chờ ở phía sau thấp thỏm , chỉ có thể kính trọng, ao ước đưa mắt nhìn hai chiếc xe ngựa hoa lệ, mang ký hiệu Tấn Vương phủ đi mất.


Nghe nói, vì Tấn Vương phi thân thể không tốt, đi suối nước nóng ở thôn trang dưỡng bệnh.


Như vậy không cần phải nói người ngồi trong xe chính là người sinh hạ hai đứa con trai Tô trắc phi.



Hiện thời Ngọc Nương ở kinh thành có thể coi như là thanh danh lên cao, bởi vì những ngày gần đây có hai hỉ sự, Tấn Vương đều mang nàng cùng nhau xuất hiện.


Đúng là hiếm thấy, nên biết trắc phi tuy cũng là phi, nhưng vẫn là thiếp thất.


Trường hợp thế này đều nên mang theo chính thất, nếu không có chính thất, không đi cũng không sao, chưa thấy nhà ai mang thiếp thất ra cửa giao tế , rõ ràng là lấy thiếp gây hiềm khích với thê.

Bởi vì chuyện này, Ngự sử khiếu nại Tấn Vương lại bị Hoằng Cảnh Đế khiển trách là ăn no không có chuyện làm, nhìn chằm chằm người ta hôm nay ăn uống gì.


Mặc dù nguyên văn không phải như vậy, nhưng mọi người phiên dịch ra chính là ý này.


Ngự sử vốn là quan giám sát triều đình, gia đình vương hầu, quan lại có lời nói và việc làm gì, thành tích ra sao, triều thần gian tà thế nào, tiểu nhân cấu đảng làm loạn triều chính, đến chuyện nhỏ như hôm nay quan lớn nào trêu hoa ghẹo liễu, hoặc nhà ai trị gia không nghiêm, tung nô hành hung.


Cho nên loại chuyện nhỏ nhặt này Ngự sử cũng có thể nói , ai ngờ lại bị trách cứ.


Bất quá trải qua chuyện này tự nhiên từng người trong lòng minh bạch, không nên biên soạn ra việc Tấn Vương thật sự sủng ái ai.


Không để ý chút chuyện Tấn Vương phủ có một vị trắc phi mọi người đều biết vì nhắc tới Tấn Vương là nhắc tới người không gần nữ sắc, thích nam phong mà Ngọc Nương phải bế nguyệt tu hoa nếu không hắn thanh tâm quả dục thế sao lại sủng ái chứ.



Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, trước kia anh hùng không gần nữ sắc, đó là bởi vì không gặp phải mỹ nhân.


Nói tóm lại tin vịt rất nhiều.


Bất quá lời đồn đãi gần đây nhất là về các vương gia tranh nhau cầu hôn Vương gia cô nương .

...

Ánh mắt ước ao tất nhiên thuộc về Vương Đức Phương.


Xe ngựa Vương gia xếp hàng ở phía sau.


Kỳ thật lấy địa vị của Vương các lão ở trong triều danh vọng thì xe đi phía trước chen ngang qua cũng không phải là không thể, cũng nhiều nhà nguyện ý nhường đường, bất quá Vương các lão xưa nay trọng danh dự, nghiêm lệnh cho người trong nhà không được ỷ thế hiếp người, cho nên người của Vương gia chỉ có thể xếp hàng.

Vương gia tổng cộng dẫn theo hai chiếc xe, Vương đại phu nhân cùng Vương nhị phu nhân theo nhi tức ngồi một chiếc, một chiếc là ba nữ nhi đại phòng ngồi.


Cho nên trong chiếc xe này không chỉ có mình Vương Đức Phương, mà còn có hai thứ muội.


Theo lý thuyết, trường hợp này thứ nữ không có tư cách có mặt.


Nhưng Vương Tử lên tiếng bảo Vương đại phu nhân mang hai nữ nhi ra cửa.


Nói là cho biết, kỳ thật nói trắng ra chính là muốn cướp danh tiếng Vương Đức Phương.


Không chỉ muốn cướp danh tiếng Vương Đức Phương, cha nàng là bị tiểu phụ kia đầu độc , tiểu phụ kia nghe nói ở kinh trung toàn phú quý, nên để nữ nhi của mình đi ra có thấy người sang thì bắt quàng làm họ, cũng không nhìn thử mình có không gương mặt đó hay không.


Vương Đức Phương chỉ cần nghĩ đến đây, là muốn đem hai đống rác làm dơ xe nàng bỏ lại.

"Thất tỷ tỷ nhìn gì vậy?" Vương Thư Oanh hiếu kỳ hỏi.

Nàng ta cùng Vương Thư Yến là sinh đôi, tỷ muội nhị vóc người giống nhau như đúc, nếu không phải bình thường quần áo ăn mặc đều khác, người bình thường sẽ nhận không ra.


Bất quá Vương Đức Phương có thể nhận ra, nàng nhắm mắt lại chỉ nghe là có thể phân biệt được.


Vương Đức Phương cười, tràn ngập không kiên nhẫn: "Không nhìn gì hết!"

Vương Thư Oanh muốn nói điều gì, lại bị Vương Thư Yến kéo một cái.



Vương Đức Phương liếc xéo hai người, " Ta nói các ngươi, trong cung thành thật, trong cung không phải là Tế Châu."

Vương Thư Oanh liền muốn phản bác, Vương Đức Phương lại nghiêng đầu xem ngoài cửa sổ, cho nàng ta thấy cái ót.


Hơn nữa tỷ tỷ Vương Thư Yến lôi nàng một cái, nàng mới ngậm miệng lại.

Chờ thật vất vả mới đến phiên các nàng, Vương Đức Phương xuống xe, Vương Thư Oanh cuối cùng không nhịn được nói: "Có gì đặc biệt hơn người , không phải là so với chúng ta tiến cung nhiều hơn chút!"

Vương Thư Yến tính tình ôn nhu, thấp giọng khuyên muội muội: " Thôi, muội đừng cùng nàng khắc khẩu, đừng quên nương nói gì."

Vương Thư Oanh đương nhiên còn nhớ, vì vậy khi xuống xe sau hai người đều cười nhẹ.


Hai người như một khuôn khắc ra hoa tỷ muội dịu dàng, đứng lặng im khiến không ít người nhìn.

*

Ngọc Nương ra Huyền vũ môn, đã nhìn thấy Khánh Vương phi.

Hai người kết bạn đi chung, Ngọc Nương hỏi: "Như thế nào cũng đem nàng ta theo ?"

Nàng nói về Hàn trắc phi.

Khánh Vương phi mím môi, nhỏ giọng nói: "Ấn chế, được đến ."

Được rồi, theo ấn chế thực là được đến, dù sao cũng là tiểu thiếp cao cấp.


Nếu không lấy tính Tấn Vương, cũng sẽ không mang Từ Trắc Phi cùng Liễu trắc phi.


Bất quá Ngọc Nương không phải là vương phi, tự nhiên không cần phải để ý đến hai người kia.


Khánh Vương phi phải quan sát Hàn trắc phi.

Lần trước ở Ngô vương phủ Ngọc Nương cũng biết Khánh Vương phi cùng Khánh Vương đã tiêu tan hiềm khích lúc trước , trong lòng nàng cũng thay Khánh Vương phi cao hứng.


Mặc dù là Tấn Vương lí do thoái thác, nàng vui thì dù sao không phải là chuyện nhà mình.


Nàng chỉ cần cùng Khánh Vương phi thân mật, còn thê thiếp nàng làm như không biết, cũng không muốn Khánh Vương phi bực bội chuyện không đâu.

"Vậy ngươi mang nàng ta, chúng ta nói chuyện không được ." Dù sao Ngọc Nương không ưa Hàn trắc phi, mở miệng đều là là nàng ta .

"Ngươi yên tâm, ở trường hợp này nàng ta thành thật cực kỳ." Khánh Vương phi cười nói.


Ban đầu Ngọc Nương còn không biết như thế nào thành thật, sau đó đến Khôn Ninh cung thỉnh an Ngụy hoàng hậu, lại đến Giao Thái điện dùng tiệc.


Hàn trắc phi một câu cũng không nói, tựa hồ cũng biết mình không được Khánh Vương phi chào đón, nên không đến gần, cũng không nói chuyện.


Ngọc Nương cảm giác giống như trước kia gần nhà nàng có một gia đình có con dâu nuôi từ bé.


Tiểu tức phụ kia cũng như vậy, làm cái gì cũng đều yên lặng , nếu không hết sức chú ý không cảm giác được nàng tồn tại.

Cùng hôm đó như là hai người!

Trong ngự hoa viên, các nơi đều treo đèn ngọc lưu ly, bốn phía đèn đuốc sáng trưng.


Cây cối xanh tươi um tùm, cổ mộc làm các loại hình thù kỳ quái, có núi đá, ngắm mắt nhìn xa xa lan can được điêu khắc, bậc thềm làm bằng ngọc, ban công tầng tầng lớp lớp, tựa như tiên cảnh ở nhân gian.

Hoằng Cảnh Đế mang đám vương công đại thần, dòng dõi con em ở Bích đình, bên kia Ngụy hoàng hậu cùng mấy vị cung phi dẫn đầu, mang một đám mệnh phụ cùng quý nữ ở Thanh Hi đình.

Hai đình một đông một tây.


Nói là đình, không bằng nói là nhà thuỷ tạ, chiếm diện tích khá lớn, dưới là ao, trên ao tọa lạc hai cái đình.

Trong đó xây ở trên mặt nước có Thiên Bình đài, lấy cẩm thạch đúc thành, bốn phía có rào chắn.


Đứng ở trên đó, người ta thấy trước mặt là một hồ nước lung linh, ngẩng đầu là thấy trăng sáng treo lơ lửng giữa trời, là nơi ngắm trăng tuyệt nhất.



Trong ao lơ lửng rất nhiều ánh đèn ngũ sắc chiếu xuống.


Từ hướng đông nhìn lại, mơ hồ có thể thấy bên kia – cảnh tượng bên trong Bích đình.


Chỉ mơ hồ trông thấy toàn cảnh, không rõ cụ thể, coi như là nam nữ khác biệt.


Bởi vì hôm nay tiệc vui cho nên Ngụy hoàng hậu cũng không mặc quan phục, mà một thân thường phục.


Nếu không biết, chợt nhìn qua còn tưởng là quý phu nhân nhà ai thôi.


Không chỉ Ngụy hoàng hậu, mấy phi tần cũng như thế, mà các nữ quyến vương công đại thần phần lớn đều không phải là lần đầu tiên tham gia tiệc ngắm trăng nên biết cần ăn mặc thế nào, đều thần thái thoải mái.


Trong đình cũng chưa bố trí chỗ ngồi, mà tùy ý bố trí, trên bàn có rất nhiều dưa và trái cây, điểm tâm cùng rượu ngon, nước trà, đương nhiên cũng có bánh trung thu.


Bất quá những vật này phần lớn cũng chỉ để bài trí, trước ở bữa tiệc ai cũng ăn rồi, thậm chí có rất nhiều người ăn no bụng, đến trong hoàng cung cũng không phải vì thức ăn mà đến.

Ngụy hoàng hậu cùng vài cung phi được mấy quý phụ cỡ tuổi dựa vào lan can đứng nói chuyện.


Họ có phẩm cấp cáo mệnh mới có thể vào trong đình bồi , địa vị thấp chỉ có thể ở ngoài đình.

Tiểu Bảo cùng Diễm Ca Nhi, Châu Châu đi theo phụ vương mỗi đứa, kéo tới Bích đình, Ngọc Nương cùng Khánh Vương phi không có gì vướng víu, cả người nhẹ nhàng.


Hai người chơi trong chốc lát, cũng có chút khó chịu , liền ra đình đài tìm chỗ ngồi nói chuyện.

Đang nói , Khánh Vương cho nha hoàn ôm Châu Châu lại đây.


Do Châu Châu ở bên đó ngây ngốc nháo muốn tìm nương, Khánh Vương không có biện pháp, chỉ có thể đem Châu Châu lại đây.

"Tiểu bướng bỉnh, sao con không cùng Tiểu Bảo đệ đệ chơi ?" Khánh Vương phi gãi cái mũi nhỏ, giễu cợt bé.

"Tiểu Bảo đệ đệ được hoàng tổ phụ ôm , hắn không chơi cùng con." Châu Châu chu cái miệng nhỏ nhắn lên nói, hơi có xu hướng bị vứt bỏ, làm như đáng thương.

Ngọc Nương rất yêu thương Châu Châu, liền nói: "Chờ Tiểu Bảo đệ đệ về bá mẫu đánh nó nhé, sao có thể không chơi cùng Châu Châu."

"Ngũ bá mẫu, người đừng đánh Tiểu Bảo đệ đệ, cứ cho đệ ấy tới nhà chơi với con, con liền không giận đệ ấy ." Tiểu nha đầu bi bô nói.

Ngọc Nương bị chọc cười , "Được được được, bá mẫu không đánh nó, cho nó tới nhà chới cùng con."

" Bá mẫu nói phải giữ lời nha."

"Nhất định nhất định."

Ngọc Nương cùng Khánh Vương phi nhìn nhau cười, tiểu Châu Châu cũng không biết cười cái gì, tò mò nhìn rất đáng yêu , hai người lại cười.

Châu Châu nói đói, Khánh Vương phi liền bảo cung nữ cầm chút điểm tâm đến, đút cho bé ăn, lại uống chút nước.


Châu Châu muốn xuỵt xuỵt, Khánh Vương phi liền mang Châu Châu đi tiểu, để lại mình Ngọc Nương.

Gió đêm mát lạnh, Ngọc Nương nửa dựa vào lan can bằng đá, xem đèn màu trên mặt nước trôi nổi.


Đúng lúc này, một gã thái giám vội vàng đi đến, nói: "Tô trắc phi nương nương, điện hạ bảo tiểu chủ tử có chút không thoải mái, đòi ngài đến.".