Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Sủng Thiếp Ở Vương Phủ - Chương 143: Chương 140





Tấn Vương đi rồi, mất đi đối tượng để có thể hợp nhau tấn công đối phương, cả đám An vương cũng có vài phần mất hứng .

Đem chén rượu uống một hơi cạn sạch, Vĩnh Vương đứng lên.

"Các ngươi ngồi đi, bản vương cũng đi giải quyết nỗi buồn đây."

Vĩnh Vương vừa đi, Lỗ vương cũng rời chỗ .

Hắn uống không ít hơn so với Huệ vương cùng Vĩnh Vương, một lát cũng trướng đến lợi hại, thắt lưng gấm đã buông lỏng lại buông lỏng, thấy Vĩnh Vương đều đi rồi, hắn cũng không muốn vì mặt mũi mà chịu đựng.

Hai người chân trước chân sau ra ngoài, Lỗ vương lại không thấy Vĩnh Vương.


Hắn biết nếu ở ngự hoa viên có tiệc, Hỉ Chí trai cùng Huyết tuyết hiên sẽ mở cửa, cách Bích đình gần nhất là Huyết tuyết hiên, liền cất bước tới Huyết tuyết hiên .

Dọc theo đường đi chỉ thấy hình ảnh cây đá lay động kinh dị quá, tuy là cách mỗi hơn mười bước là có treo đèn, nhưng vẫn có chút mờ tối.


May mắn Lỗ vương là đại nam nhân, cũng không sợ .

Đột nhiên, trong gió truyền tới một giọng nữ.


Dù Lỗ vương là người cao to, gan lớn cũng bị dọa giật mình, thảnh thơi nghe ra là âm thanh nữ tử.


Nếu bình thường Lỗ vương nhất định nhớ Tử Cấm thành lưu truyền những câu chuyện quỷ mị hắn sợ nhưng lúc này có rượu là có thêm can đảm hắn đi xem thử cái gì.


Sau khi đi qua mới phát hiện là quý nữ đi lạc.

"Ngươi là nhà ai cô nương, sao lại chạy đến nơi này ?"

Vương Thư Yến vốn đi cùng muội muội ra ngoài tìm Vương Đức Phương, nào biết lại lạc đường, muội muội cũng không thấy đâu.



Nàng cố nén sợ hãi , bối rối đi tiếp , dọc theo đường đi một cung nữ, thái giám cũng không có, càng đi càng hoang vắng, sợ quá mới vừa đi vừa gọi.

Vương Thư Yến bị Lỗ vương làm hết hồn, định thần nhìn lại mới phát hiện là người không phải là quỷ.

"Ta cùng muội muội đi tìm Thất tỷ tỷ, nào biết muội ấy cũng đâu mất ."

Vương Thư Yến nói chuyện, đồng thời Lỗ vương quan sát nàng.

Nếu hắn không sai, là con nhà Vương gia.


Không phải Vương Đức Phương đã có tiếng ở kinh thành, Vương Thư Yến cùng Vương Thư Oanh ,tỷ muội hai người hàng năm ở Tế Châu, ít hồi kinh, nên ít có người biết tỷ muội hai người.Từ việc Vương Đức Phương người ta cũng biết Vương gia đại phòng có hai nữ nhi.

Lỗ vương nhìn con mắt đỏ hoe của Vương Thư Yến.


Đáng tiếc là thứ xuất.


Bất quá Lỗ vương biết thứ xuất của Vương Tử được nhị phòng sinh, thiếp thất kia thập phần được Vương Tử sủng ái, hai người hàng năm sống ở Tế Châu, cùng ăn cùng ngủ tựa như phu thê.


Vương Thư Yến bị nhìn có khó xử, hiện tại ở trong này, chỉ có thể siết chặt tay áo, nhỏ giọng nhờ Lỗ vương dẫn nàng về Thanh Hi đình.



Lỗ vương sảng khoái đáp ứng, cũng không mang Vương Thư Yến Thanh Hi đình, mà đến Huyết tuyết hiên.

Hắn cảm thấy Vĩnh Vương có chút kỳ quặc , đặc biệt là nghe Vương Đức Phương nói cũng không thấy ai khác , lẽ nào ? Hơn nữa trong lòng hắn cũng có ý niệm trong đầu.

*

Vương Thư Oanh là cố ý tách ra khỏi tỷ tỷ.


Xa xa nàng đã nhìn thấy một nam tử trên vai áo có thêu long văn chỉ có hoàng tử mới có thể mặc , nàng liền thả chậm bước chân, thừa dịp Vương Thư Yến không chú ý, đi theo.

Bám theo được một đoạn, vì quá mức căng thẳng, nàng cũng không sợ hãi.


Thấy phía trước xuất hiện một tòa cung điện, nam tử kia tiến vào cung điện, nàng cũng vào.


Trước khi đi nàng thậm chí đã nghĩ kỹ , nếu lỡ gặp ai thì nói thế nào, ai ngờ khi tiến vào cũng không thấy ai.


Vĩnh Vương cố ý đến đây để thăm dò xem mọi chuyện tiến hành như thế nào, ai ngờ khi đến cửa lại mở ra phân nửa.


Hắn đi vào, trong phòng thế nhưng không có ai.


Còn không đợi hắn phản ứng, sau lưng liền có tiếng bước chân, nghiêng đầu liền thấy một nữ tử đến.


Nữ tử kia tựa hồ là vô tình xông tới, nhìn thấy hắn có chút giật mình, bàn tay nhỏ bé che miệng: "Ta lạc đường, nhìn thấy có đèn nên tiến đến, ta muốn về Thanh Hi đình..."

Nguyên lai là quý nữ đến cung tham gia tiệc.


Vĩnh Vương không khỏi nhìn đối phương một cái, lại phát hiện đối phương xinh như hằng nga ( làm Soái nghĩ hắn là Trư Bác giới haha 31/05/2018), kiều diễm không gì sánh bằng, không khỏi tâm thần nhộn nhạo.

Hắn nhẹ giọng: "Ngươi là cô nương nhà ai?"

"Ta họ Vương, đứng hàng thứ thập, gia phụ họ Vương tên Tử."

Theo tiếng nói, Vĩnh Vương nhận ra nữ tử này là người của Vương gia .

"Không biết công tử là?"

Thanh âm kiều lại nhuyễn, mơ hồ mang sợ hãi, gãi tâm Vĩnh Vương ngứa ngáy.


"Bản vương chính là Vĩnh Vương."

Vương Thư Oanh làm bộ giật mình: " Vĩnh Vương điện hạ, tiểu nữ còn chưa hành lễ, có chỗ thất lễ, xin chớ trách."

Biết người đến là ai, Vĩnh Vương thu lại mơ mộng.


Hắn đang muốn nói cái gì, đột nhiên nghe có động tĩnh.


Hắn đi qua, mới phát hiện cửa bị khóa từ bên ngoài.


Hắn hô một tiếng, không ai để ý hắn, Vương Thư Oanh cũng đi qua , kéo cửa, có chút gấp vội la lên: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Vĩnh Vương nhìn về phía Vương Thư Oanh, có chút hoài nghi nữ tử này có âm mưu , chợt hắn nghĩ nàng ta không thể nào có năng lượng lớn như vậy, có thể sai sử người bên trong cung.


Còn có phòng này lão Ngũ nên ở đây, hiện thời lão Ngũ...

Chẳng lẽ là lão Ngũ? !

Ý niệm mới vừa nghĩ, Vĩnh Vương đột nhiên choáng váng, hắn lay đầu cho thanh tỉnh.


Chóp mũi nghe một mùi thơm ngát, Vĩnh Vương tâm phiền ý loạn hít sâu một cái, thanh tỉnh trong chớp mắt, người nóng rang.


Hắn mới nhớ tới trong phòng là điểm hương , dùng để đối phó Tấn Vương , không nghĩ tới hắn lại mắc bẫy.


Cũng do nữ tử này đột nhiên xuất hiện làm trễ nãi hắn...

Vĩnh Vương lập tức không nhớ ra được gì cả .

*

"Ngươi trốn ở chỗ này làm chi?"

Theo câu nói, không gian thu hẹp đột nhiên nhiễm lên mùi rượu, cũng không khó ngửi, có mùi huân hương quen thuộc, một hương vị dễ ngửi.

Ngọc Nương nhào vào trong lòng hắn, nhỏ giọng vui vẻ: "Làm sao chàng tới đây?"

Hai người chiều cao cũng không ngang hàng, Ngọc Nương vóc dáng so với nữ tử có thể coi là trung bình, không cao, cũng không thấp, đứng thẳng tới cằm Tấn Vương thôi.


Hắn cúi đầu xem nàng, "Nàng còn chưa nói, sao lại trốn ở chỗ này?"

"Ta muốn nhìn thử đối phương có âm mưu quỷ kế gì, là ai muốn hại ta.


Người này quá xấu , hắn thế nhưng..." Lời kế tiếp Ngọc Nương nói không được, chỉ cần vừa nghĩ tới nếu không cẩn thận sẽ xảy ra chuyện, càng cảm thấy không rét mà run.

"Không phải là có Dạ thập nhất sao." Tấn Vương nhẹ giọng.


Hắn đã sớm an bài tốt , nên không thể xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới đối phương có dụng tâm hiểm ác, Tấn Vương có vẻ lo lắng, nhưng khóe miệng càng cười cũng càng lạnh lẽo.

"Chàng cũng chưa nói sao lại tới đây.


Còn có Vương gia cô nương?" Ngọc Nương có chút chần chờ.


Nàng tuy không nhìn diện mạo, nhưng nhìn quần áo thật giống Vương Đức Phương.

"Ngươi cùng nàng, các ngươi..."

Đang nói , bên ngoài vang lên tiếng nói, Ngọc Nương im re.



Hai người dựng lỗ tai nghe.



Giường có động tĩnh, giống như có người nói chuyện, lại giống nói mê.

"Nóng quá..."

Vương Đức Phương thấy nóng, làm nàng miệng đắng lưỡi khô, toàn thân nóng lên, nàng ta nhịn không được liền túm xiêm y.


Vương Đức Phương nghĩ mình chắc sốt , Như Thúy đâu, tại sao không gọi đại phu, bỉ ổi, đợi nàng tỉnh lại nàng thu thập nàng ta ngay...

Vương Đức Phương lật, lăn, đột nhiên đụng phải thứ mát rượi.


Sờ thấy thập phần co dãn, giống như một vật khổng lồ, mấu chốt là sờ xong sẽ không cảm giác nóng nữa.


Nàng nhịn không được cứ sờ, đột nhiên có gì đó đè lên, nàng vô thức lầm bầm: "Đừng đi a, ..."

Huệ vương mở mắt ra, mơ mơ màng màng liền thấy tiểu mỹ nhân.


Tiểu mỹ nhân có băng cơ ngọc phu, nhỏ bé nùng hợp, ngọn núi ưỡn lên, cái yếm cũng đã rớt xuống.


Huệ vương quá quen thuộc cảnh tượng này , từ khi hắn bắt đầu dậy thì, hắn đã chìm trong tửu sắc.


Hắn cũng không nghĩ nhiều, chắc là cung nữ nào thấy người sang bắt quàng làm họ, đúng lúc này hắn dục niệm dâng cao, lại gặp mỹ nhân cọ tới cọ lui, năn nỉ hắn, dứt khoát liền ABCXYZ.

Ngọc Nương đỏ mặt , nha một tiếng, rụt trở về.

"Bọn họ, bọn họ..."

Tấn Vương biết rõ còn cố hỏi: "Bọn họ như thế nào ?"

"Muốn biết thì tự mình đi xem." Nghe những thứ không nên nghe, Ngọc Nương vội la lên: "Chúng ta mau rời đi đi."

Nói xong, không có ai đáp, nàng mới cảm giác Tấn Vương dị thường.

" Chàng như thế nào ?"

Tấn Vương hô hấp cũng thô trọng.


Bị Ngọc Nương lắc một cái, hắn mới nói giọng khàn khàn: "Đã quên nói cho nàng biết, vừa mới rồi bản vương ở nơi khác không cẩn thận nghe thấy vài thứ."

" Sao trên người chàng có mùi thơm..." .

Tấn Vương đem nàng bế lên, cùng nàng chống đỡ , trong ánh mắt giống như một đoàn sương mù, lượn lờ câu dẫn người, lôi cuốn vào cảnh ngoạn mục.


Trong đó đốt một ngọn lửa, ngọn lửa này Ngọc Nương rất quen thuộc...

"Đã quên nói cho nàng biết, trong phòng cũng đốt hương, lẽ nào nàng không nghe thấy ?"

Ngọc Nương muốn nổ tung ..