Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Sủng Thiếp Ở Vương Phủ - Chương 6





Lý Thị sững sờ, thiếu chút nữa là bị sặc nước miếng của chính mình, giương mắt nhìn Huệ Nương hồi lâu, cảm giác được hình như đối phương cũng không phải là lừa bà ta, nhịn không được liền nổi lên lòng hiếu kỳ.


"Vậy nàng ta chuẩn bị đi chỗ nào?"


Bây giờ nhìn Lý Thị là trong nội tâm của Huệ nương liền tràn trề chán ghét, nếu không phải bà ta, Ngọc Nương cần gì phải đến vương phủ làm hạ nhân, đi hầu hạ hài tử của người khác, bỏ lại hài tử của chính mình.


Nhưng nàng cũng không muốn ầm ĩ với Lý Thị, không muốn phá hỏng sự thanh tịnh khó có được của muội muội, vì thế buông rèm đi vào phòng.


Lý Thị đâu chịu nổi cơn bực tức này, muốn xông vào tranh cãi ầm ĩ với Huệ Nương, lại bị Yến tỷ nhi đi ra từ Tây Sương giữ chặt.


Yến tỷ nhi kéo Lý Thị vào trong nhà.


"Nương, nương cần gì tranh cãi với ả, hiện giờ, chính là vì phải tiễn bước hồ ly tinh kia nên ả buồn bực, nương mà ầm ĩ với ả, một lát ả lại khóc sướt mướt cáo trạng với ca, đến thời điểm phải đưa hồ ly tinh kia đi sẽ cứng rắn muốn giữ lại, vậy thì không tốt."


Vừa nghe Yến tỷ nhi nói như thế, Lý Thị thấy cũng đúng, nhưng chỉ nhìn ả một cái, nói: "Lúc trước ngươi đã nói, đuổi Ngọc Nương đi, sau này việc nhà ngươi sẽ làm, hai ngày này đi hoang chỗ nào? Suốt ngày công việc gì cũng chịu không làm, như thế mà còn muốn gả cho người ta, cẩn thận gả đi rồi người ta lại trả ngươi trở về."


Lý Thị một mặt nói, một mặt giơ đầu ngón tay chỉa vào trán của Yến tỷ nhi. Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon


Yến tỷ nhi bị chọc đau, lại không dám phản kháng, mặt mũi tràn đầy vẻ không tình nguyện: "Nương cũng đã nói ta sắp xuất giá, nếu không bảo dưỡng tốt thân thể của mình, đến thời điểm gả đi sẽ rước lấy sự chê cười của người ta, đúng rồi, nương đã đề cập với ca chuyện đi Trần gia thương lượng chưa?"


Lý Thị ra vẻ tức giận: "Không gấp thì nha đầu ngươi chết à, đây là thời điểm có thể đề cập đến chuyện này sao? Nói ra để tẩu tử của ngươi biết lại ầm ĩ với ta, chờ sau khi Ngọc Nương đi ta sẽ nói với ca ngươi."


"Vậy nương phải mau lên."


Lý Thị tức giận trừng nữ nhi một cái, sau đó trở về phòng, Yến tỷ nhi giơ tay bấu cửa nhìn ra bên ngoài, thấy bên chính phòng không có động tĩnh, bên đông sương cũng yên tĩnh như không có người, liền lặng lẽ đi ra khỏi nhà.


Đi một mạch ra ngõ hẻm, lại quẹo vào một ngõ nhỏ hẻo lánh.


Mới vừa đi tới trước cửa một căn nhà, liền bị một bóng người từ bên trong xông ra túm vào trong.


Là một tên tiểu tử có làn da đen sẫm, hắn không cao lắm, nhưng dáng người thập phần khỏe mạnh, nhìn giống như là một ngọn núi nhỏ.


Người này đúng là Hắc tiểu tử - Phùng Hắc Tử trong miệng của Lý Thị.


Yến tỷ nhi bị hắn dọa sợ hết hồn, tức giận nói: "Ngươi cho Mao Đản đến gọi ta ra làm cái gì?"


Phùng Hắc Tử cười tủm tỉm: "Mấy ngày nay không thấy ngươi, ta rất nhớ ngươi."


Yến tỷ nhi có chút ghét bỏ liếc nhìn hắn một cái: "Gần đây nương ta không cho ta ra cửa, ca của ta cũng nhìn ta rất căng, nói đều là do các ngươi dạy hư ta."


Phùng Hắc Tử nói: "Nhưng chuyện đó là ngươi kêu ta giúp ngươi, cũng không thể đẩy hết trách nhiệm lên trên đầu ta….." Thấy Yến tỷ nhi trừng mắt nhìn mình, hắn vội vàng đổi giọng: "Được được được, chẳng qua là ta thấy nàng ta bắt nạt ngươi, vì vậy mới thay ngươi trút giận, được chưa? Đúng rồi, lúc trước ngươi nói ta giúp ngươi xử lý xong việc này, ngươi sẽ hôn ta một cái."


Nói xong, hắn cười hai tiếng hắc hắc, đưa mặt đến gần Yến tỷ nhi.




Yến tỷ nhi thập phần không kiên nhẫn đẩy hắn ra: "Đi đi đi, về sau ta phải lập gia đình, sao có thể dính vào cùng ngươi."


"Ngoại trừ ta, ngươi còn muốn gả cho ai?"


"Dù sao cũng không phải là ngươi, không có việc gì thì ta đi à, đỡ phải lát nữa nương của ngươi trở về bắt gặp." Hiện giờ Phùng gia chỉ còn hai người, Phùng Hắc Tử và nương của hắn - Phùng quả phụ, cha của Phùng Hắc Tử chết sớm, dựa vào Phùng quả phụ ở bên ngoài giặt quần áo cho người ta, ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn hắn.


Yến tỷ nhi còn chưa đi được hai bước, đã bị hung hăng túm trở lại, giương mắt lên thì chống lại bản mặt đen của Phùng Hắc Tử.


"Mao Đản nói ngươi nhìn trúng một tên tiểu tử, tiểu tử kia lại nhìn trúng muội muội của tẩu tử ngươi, vì thế ngươi mới....." Phùng Hắc Tử sầm mặt, ánh mắt có chút dọa người: "Ngươi nói thật đi, đến cùng có phải hay không?"


Không hiểu sao, Yến tỷ nhi có chút hoảng hốt.


Ả nhớ tới những chuyện mà Phùng Hắc Tử thường làm trong ngày, tụ tập một đám du thủ du thực đầu đường cuối phố, hãm hại lừa gạt gây chuyện thị phi khắp nơi, chuyện cắt đứt tay chân người khác cũng không phải là không có, gần đây lại đi làm tay chân cho một kỹ viện ở hẻm Cây Liễu, bỗng nhiên ý thức được người này đã không còn là Hắc tiểu tử cùng nhau lớn lên từ nhỏ, bởi vì thích ả mà tùy ý ả muốn gì được nấy.


"Ngươi đừng nghe Mao Đản nói bừa, bình thường ta không ra khỏi cửa, cũng chỉ nhận biết ngươi cùng bọn Mao Đản, đi đâu mà nhìn trúng tên tiểu tử nào?" Ả giả bộ ra vẻ không kiên nhẫn, đồng thời lại có chút cầu xin, nói: "Thật sự ta không có thời gian, ta vụng trộm lén nương ta đi ra ngoài, nếu để ca của ta biết, chắc sẽ đánh gãy chân ta, chờ khi nào rảnh, ta lại đi ra gặp ngươi."


Lần này Phùng Hắc Tử không cản ả nữa, ả vội vã đi ra khỏi cửa chính Phùng gia. Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon


Nhưng ánh mắt của Phùng Hắc Tử lại âm trầm nhìn bóng lưng ả, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.


*****


Lý Thị vẫn không dằn được lòng hiếu kỳ, vụng trộm ép hỏi Diêu Thành.


Diêu Thành không chịu nổi nương hắn lằng nhằng, nên nói cho bà ta biết sự thật.


Biết được Ngọc Nương đi đến vương phủ làm người hầu, một tháng còn có rất nhiều tiền, chuyện tốt như vậy, lập tức Lý Thị đỏ mắt, bắt Diêu Thành cũng phải làm cho Yến tỷ nhi vào vương phủ làm nha hoàn.


Diêu Thành thập phần không kiên nhẫn: “Vào vương phủ làm nha hoàn chính là phải ký khế ước bán thân, ngươi cam lòng cho Yến tỷ nhi làm nha hoàn cho người ta cả đời? Vả lại, hiện giờ nàng đã bao nhiêu tuổi, người ta cũng không cần nha hoàn lớn như thế."


"Vậy sao Ngọc Nương có thể đi?"


Diêu Thành vô cùng nhẫn nại nói: "Ngọc Nương là đi làm nhũ mẫu."


Lý Thị càu nhàu: "Cũng không phải là hoa cúc khuê nữ, còn vớ được chỗ tốt như vậy....."


Lời tiếp theo Diêu Thành không có nghe đã bỏ đi, hắn sợ mình nhịn không được mà ra tay đánh nương của hắn một trận.


Bởi vì chuyện này, sáng ngày hôm sau Lý Thị cứ dạo qua dạo lại ở trước mặt Huệ Nương và Ngọc Nương, bà ta còn đặc biệt ân cần, rất sớm đã làm xong điểm tâm, nói là biết hôm nay Ngọc Nương sẽ đi, nên làm điểm tâm tiễn đưa nàng.


Ngọc Nương không khỏi nhìn bà ta một cái, không có việc mà ân cần, nếu không phải gian xảo tức là đạo chích, nhưng hôm nay nàng sẽ đi, cũng không muốn ầm ĩ ra chuyện gì, cứ im lặng không lên tiếng ăn điểm tâm, chỉ làm như không nhìn thấy Lý Thị.


"Ngọc Nương à, ngươi cũng biết ngươi vào vương phủ thì không còn như thường dân, cầm nhiều tiền công như vậy, ngươi lại để Tiểu Bảo ở nhà của ta, có phải cũng sẽ trợ cấp cho nhà của ta một hai đúng không." Thừa dịp Diêu Thành ra ngoài xem xe ngựa của Lưu mụ mụ đến chưa, rốt cuộc Lý Thị cũng vào chủ đề chính.


Vừa nghe này lời, Huệ Nương liền phát cáu: "Nương, Tiểu Bảo bú sữa của ta chứ không phải là của ngươi, hài tử của muội muội ta, là dì, ta nguyện ý cho hắn bú, ngươi còn muốn muội muội ta trợ cấp tiền gì!"


Lý Thị không vui hừ hừ: "Đó là khẩu phần lương thực của Hồng ca nhi nhà ta, ta là tổ mẫu của Hồng ca nhi, ngươi nói ta mặc kệ không quản chuyện này sao?" Bà ta biết rõ, chờ nhi tử vào thì chuyện này sẽ nói không thành, cũng không thèm bắt bẻ Huệ Nương, trực tiếp xông thẳng về phía Ngọc Nương, bà ta biết Ngọc Nương hiền lành, dễ đối phó hơn so với Huệ Nương. Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon


"Ngọc Nương, ngươi nói đi, bạc này ngươi là cho hay là không cho."


Ngọc Nương vẫn luôn rũ mi, nghe nói như thế, nàng giương mắt lên, trên mặt không chút biểu tình, ở dưới bàn lại siết chặt tay.


"Cho, đại nương, ngươi yên tâm, đợi ta lãnh được lương, mỗi tháng sẽ gửi tiền về."


Có được câu trả lời thuyết phục, Lý Thị rất hài lòng, quay đầu bước đi, đoán chừng là sợ Huệ Nương ầm ĩ với bà ta.


Huệ Nương vội la lên: "Ngọc Nương, muội để ý bà ta làm gì, Tiểu Bảo là cháu của tỷ, tỷ còn có thể muốn tiền của muội hay sao?"


Ngọc Nương cầm lấy tay nàng, nhỏ giọng nói: "Tỷ, tỷ hãy nghe muội nói, muội đã đưa đến rất nhiều phiền toái cho tỷ, đến cùng thì bà ta cũng bà bà của tỷ, nếu bà ta không vui, Tiểu Bảo ở lại nơi này cũng sẽ không yên ổn, cũng không thể hại tỷ ngày ngày cãi vã với bà ta, tỷ cũng biết đó, vào vương phủ tiền lương rất cao, không cần quan tâm chút nhỏ nhặt này, lần này muội đi cũng không biết bao giờ mới trở về, ăn mặc của Tiểu Bảo cũng chỉ dựa vào tỷ, những thứ đó cũng phải dùng bạc đổi lấy, nếu để Tiểu Bảo ở đây ăn không ở không, tâm của muội cũng bất an."


Vẻ mặt của Huệ Nương cực kỳ bi ai, cũng không biết nên nói lời gì.


Nàng hiểu tâm tư của muội muội, không muốn rơi vào miệng lưỡi của người khác, cũng không muốn nàng khó xử, muội muội hiểu chuyện săn sóc của nàng, tại sao ông trời lại không có mắt như vậy?


Vấn đề này, Huệ Nương đã tự hỏi qua vô số lần, nhưng không thể có được giải đáp, chỉ có thể ôm muội muội khóc rống lên.


Thực ra, Ngọc Nương không bình thản như bề ngoài, nàng đã nói với chính mình vô số lần, về sau không được khóc nữa, khóc cũng không giải quyết được vấn đề, nàng phải cố gắng làm cho mình cười lên mới đúng, nhưng lúc này, nàng cũng nhịn không được mà rơi nước mắt.


Từ bên ngoài, Diêu Thành vội vàng đi vào, chứng kiến chính là cảnh tượng như thế.


"Như thế nào lại khóc? À, xe ngựa của Lưu mụ mụ đến rồi."


Ngọc Nương gấp rút lau nước mắt, lại xoa xoa mặt của Huệ Nương, sau đó mới đứng lên đi vào trong phòng nhìn lại Tiểu Bảo một chút, Tiểu Bảo đang ngủ say, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên nhếch lên, dường như đang bú sữa của nương trong giấc mộng.


Ngọc Nương không dám nhìn nữa, cầm gói đồ nhỏ bên cạnh lên, nghiêng đầu chạy ra ngoài.


Lên xe, Huệ Nương còn nắm lấy cửa sổ xe nói thao thao bất tuyệt, dặn dò Ngọc Nương phải chú ý thân thể, không cần lo lắng trong nhà, có rảnh thì phải trở về thăm, nếu công việc không tốt thì quay về, trong nhà thiếu không được nàng một ngụm ăn.


Ngọc Nương gật đầu liên tục, đôi mắt rưng rưng đẫm lệ.


Chính là Lưu mụ mụ thật sự không kiên nhẫn, lên tiếng cắt đứt, nói không còn sớm nữa, Huệ Nương mới buông tay đang nắm cửa sổ xe ra.


Xe ngựa một mạch chạy về phía trước, móng ngựa nhịp nhàng có tiết tấu trên con đường đá cuội.



Ngọc Nương chui đầu ra khỏi xe ngựa, nói với Huệ Nương vẫn đang đứng dõi theo: "Tỷ, tỷ yên tâm, nhất định muội sẽ chiếu cố bản thân thật tốt, mau vào phòng đi."


Mắt Huệ Nương đẫm lệ nóng hổi, gật gật đầu.


Nhìn bóng dáng tỷ tỷ tỷ phu càng lúc càng nhỏ, cho đến khi không nhìn thấy nữa, Ngọc Nương mới xoay người ngồi ổn trong xe ngựa, Lưu mụ mụ nhìn nàng, cười: "Được rồi, mau lau nước mắt đi, chuyện tốt này người khác thỉnh cầu cũng thỉnh cầu không được, đâu phải là không thể trở về, nếu ngươi làm tốt việc trong phủ, mỗi tháng sẽ có một ngày nghỉ, cố gắng tích góp đến thời điểm đó trở về thăm một chút là được."


"Dạ."


*****


Ở cổng sau của Tấn vương phủ có một dãy phòng ốc, chiếm diện tích tương đối rộng, phần lớn ở đây đều là hạ nhân trong Tấn Vương phủ.


Gia đình của Lưu mụ mụ cũng ở nơi đây.


Sau khi trở lại, thấy trượng phu Hồ Lai không có ở đây, đầu tiên bà thu thập căn phòng loạn thành chuồng heo, sau đó thay một thân xiêm y mới tinh đi ra khỏi phòng.


Tâm tình của Lưu mụ mụ rất tốt, trên mặt treo nụ cười, đi trên đường chân bước nhẹ như gió, có người tò mò: "Nhà Hồ Lai, đây là nhặt được vàng sao?"


Quả thật là trách được người khác hiếu kỳ, từ lúc trượng phu của Lưu mụ mụ - Hồ Lai mất việc, lại dính vào cờ bạc, tính tình của bà càng ngày càng quá đáng, bình thường cực ít trở về, mỗi lần trở về đều phải tranh cãi ầm ĩ một trận với Hồ Lai, lần này Lưu mụ mụ về nhà mẹ đẻ, Hồ Lai đã nhiều ngày không thấy tung tích, có rất nhiều gia đình ở chỗ này, một hộ kề bên một hộ, bên cạnh phát sinh chút sự tình gì hàng xóm đều biết rõ, tự nhiên biết Hồ Lai này lại đi đánh bạc, đại khái không thua sạch tiền sẽ không về.


Vốn nghĩ sau khi Lưu mụ mụ trở lại sẽ đại náo một hồi, có ai ngờ, chẳng những bà không giận, ngược lại còn cao hứng như thế, cũng không trách làm cho người khác thấy lạ lẫm.


Lưu mụ mụ liếc nhìn bà tử đang chờ xem trò cười của mình, mỉm cười nói: "Không có nhặt được vàng, ngược lại đạp phải một bãi cứt chó thối hoắc, ngươi nói sao bãi cứt chó kia lại đáng ghét đến như thế, cứ tự mình dán vào gót chân của người khác!"


Bà tử này cũng là dạng nhân tinh, tất nhiên là nghe ra Lưu mụ mụ đang mắng mình, lập tức thẹn quá hóa giận mắng lại một câu: "Ngươi cứ đắc ý đi, chắc là ngươi chưa biết, Hồ Lai kia của ngươi lại đi đến Tụ Đức Trang rồi!"


Bỏ lại câu này, bà tử kia liền rụt đầu về trong cửa.


Sắc mặt Lưu mụ mụ trở nên khó coi, trong lòng mắng vô số lần ‘tên đáng chém’, nhưng vừa nghĩ tới mình sắp được vương phi khen ngợi, lập tức bỏ qua khói mù trong lòng.


Bà ta theo cửa sau đi vào vương phủ, đi dọc theo đường nhỏ băng qua hậu hoa viên hướng về Tư Ý Viện đi đến.


Đến Tư Ý Viện, lướt qua bức tường phù điêu, trước mặt là bảy gian phòng, ở giữa là chính phòng, hai bên có phòng nhỏ, sương phòng, kiến trúc kiểu tứ hợp viện, rường cột chạm trổ tráng lệ, cực kỳ khí phái.


Dưới hành lang chính phòng có mấy nha hoàn mặc áo ngoài màu xanh lục đang đứng, Lưu mụ mụ áp sát tường đi tới, mặt dày nói: "Hồng Nhi cô nương, bà tử có chuyện muốn tìm Lý mụ mụ, không biết lão nhân gia có ở đây không?"


Nha hoàn tên Hồng Nhi kia quan sát Lưu mụ mụ một hồi, nhận ra bà là Lưu bà tử quản hoa cỏ trong phủ, biết rõ bà nhận thức Lý mụ mụ, đã từng giúp vương phi làm việc, liền nói: "Ngươi chờ một chút, ta đi vào truyền lời giúp ngươi."


Lưu mụ mụ vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, gật đầu liên tục, đi qua một bên rụt người đứng đợi.


Hết chương 06