Sủng Vật Tình Nhân

Chương 4




Phần 3: Chương 4

_______

4.

Thẩm Diệu cười xấu xa: “Giải thích cái gì? Chẳng phải đêm nay cô vẫn phải đến đây sao?”

Tiếp đó anh ta nhỏ giọng nói: “Tối hôm qua ngủ rất ngon, cảm ơn cô.”

Thẩm Diệu này được ở chỗ, nếu có việc gì thì anh ta thật sự sẽ cảm ơn.

Anh ta khom lưng nhìn tôi, đôi mắt màu hổ phách nhạt mang theo vài phần mỉa mai, giọng nói trầm thấp vang lên: “Cô ngủ ở sô pha.”

Sơn trang cách trường học một đoạn xa, khu biệt thự lại không dễ gọi được xe.

Vì vậy đám người Thẩm Diệu đều tự có motor riêng cho mình.

Trong đó, chỗ ngồi đằng sau xe motor của Thẩm Diệu càng là chỗ ngồi trong mộng của vô số nữ sinh, mỗi lần bị chụp phải thì đều sẽ đăng lên tường tỏ tình rất lâu.

Sợ bị dính líu quá sâu với Thẩm Diệu, sẽ bị chết chìm trong nước bọt của những nữ sinh khác. Tôi ngây thơ lề mề đi đến bên một tên đàn em quen mặt.

Thẩm Diệu nhìn thấy tôi không đi theo anh ta, thì trợn trắng mắt.

“Cái đó… Khụ khụ khụ!”

Những lời được tôi suy nghĩ kĩ còn chưa kịp nói, tên đàn em đó đã vọt lẹ, để lại cho tôi một đống khói xe thật lớn.

Tôi cảm ơn anh nhé.

Đột nhiên trước mắt tôi tối sầm lại, đỉnh đầu đau, bị nón bảo hiểm chụp vào.

Giọng nói không kiên nhẫn vang lên: “Lên đây!”

Tôi nhanh chóng leo lên xe motor, hai tay gắt gao nắm lấy tay vịn sau xe, cơ thể cách Thẩm Diệu một cái nắm tay. Trong lòng mặc niệm, đừng dán sát vào, dán sát vào rất nguy hiểm…

Thẩm Diệu nghiêng người liếc nhìn tôi một cái, xác nhận tôi đã ngồi xong, rất nhanh lại quay người lại, không biết vì sao, tay tôi giống như bị trúng phi đao.

Sao cũng được, mạng nhỏ quan trọng hơn.

Không kịp nghĩ đến cái khác, xe motor đã lao vù ra ngoài!

Loại cảm giác này giống như linh hồn tôi vẫn còn tại chỗ, nhưng cơ thể tôi đã chạy đi khỏi mấy trăm mét rồi.

Chỉ có hai từ: K1ch thích!

Ngay lúc tôi nghĩ rằng dựa vào tốc độ này chắc là sẽ tới nhanh thôi, nhịn thêm chút nữa vậy, nhưng Thẩm đại gia đột nhiên không kịp đề phòng mà giảm tốc độ.

Tôi theo quán tính thành thành thật thật đâm vào sau lưng anh ta…

Khoảnh khắc đó, tôi cảm giác được cơ bắp sau lưng anh ta lập tức gồng lên, trước ngực và mặt của tôi nóng lên.

Thẩm Diệu xấu hổ ho hai tiếng, nói: “Đợi đó.”

Tôi chậm chạp hồi thần lại thì nhìn thấy Thẩm Diệu từ tiệm thuốc đi ra, đưa cho tôi một túi đầy thuốc viên Liên Hoa Thanh Ôn, bản lam căn, kẹo ngậm đau họng golden…

Quãng đường còn lại, rõ ràng Thẩm Diệu cũng chăm sóc tôi một chút, cũng không lái xe nhanh nữa.

Nhưng tim tôi lại nhấp nhô theo mặt đường, đập càng nhanh hơn.

Nhìn thấy sắp tới cổng trường, tôi kéo lấy góc áo của anh ta: “Tôi có thể xuống xe ở đây không?”

“Hửm? Chê tôi mất mặt?”

“Không phải không phải, tôi còn có chút việc…”

Khí áp toàn thân Thẩm Diệu trầm xuống, một cú phanh lắc đuôi xe cực ngầu, “Xuống xe!”

Tôi vừa xuống xe, anh ta cũng chẳng quay đầu lại, nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của tôi.

Ặc, đúng là vui buồn thất thường, ruột già bọc lấy ruột non*.

Chú thích: Câu gốc (人生无常大肠包小肠): đời người vô thường, không biết ngày mai sẽ ra sao, trong cuộc sống nên duy trì trạng thái lạc quan, khoan dung độ lượng.

Tôi đúng là chê anh mất mặt đấy, thế nào hả?!

Tôi vung nắm đấm đánh một cú trở tay không kịp vào không khí.

Lê cơ thể mệt mỏi, tôi thân tàn mà ý chí kiên cường trở về phòng ngủ, các cô ấy còn có tiết học buổi sáng 8 giờ, cho nên trong phòng không có người.

Tôi pha một gói bản lam căn rồi lên giường đi ngủ. Nhắm mắt một cái, mở mắt ra đã là buổi trưa rồi.

Đầu tôi cũng không còn choáng nữa, cổ họng cũng hết đau luôn, thật buồn rầu vì chính mình có cơ thể khỏe mạnh như vậy.

Bằng không đã có thể đến phòng y tế lợi dụng làm đơn giả rồi.

Mở điện thoại lên, bấm mở tin nhắn của Trần Như Thị, quả nhiên là một đoạn tin nhắn dài đừng hiểu lầm bla bla.

Tôi không hiểu cô ấy có gia thế tốt, vẻ ngoài xinh đẹp, có một người bạn trai là hotboy còn chưa đủ sao?

Gần đây hội phát thanh sắp đổi nhiệm kì mới, vốn dĩ tôi muốn ở lại vì Giang Xuyên, nhưng trước mắt thì vô cùng không thích hợp.

Ngẫm nghĩ nên từ chối như thế nào, vừa mở cửa đã nhìn thấy Giang Xuyên và Trần Như Thị đang trò chuyện vui vẻ với mọi người.

Thấy tôi tới, bầu không khí vốn vui vẻ bỗng dưng yên lặng.

Nhưng Trần Như Thị đã phản ứng lại trước, mỉm cười gọi tôi: “Niệm Niệm, cậu tới rồi à! Mình còn tưởng tối qua cậu không về ngủ, hôm nay mệt quá không tới nổi chứ, muốn làm thay giúp cậu ca sau đấy chứ!”

??? Chị em à! Chúng ta có cần phải nhắc tới chuyện đêm không về phòng ngủ này không?

Quả nhiên những thành viên khác trong hội nhìn tôi với ánh mắt ngập tràn vẻ hóng chuyện, Giang Xuyên càng cau mày.

“Ha ha!” Tôi cười gượng một tiếng, nhìn thời gian, “Phát thanh buổi trưa sắp bắt đầu rồi, tôi đi chuẩn bị trước đây.”

Bản thảo như thường lệ, tuần trước đã tập luyện xong rồi, cho nên dù trong lòng tôi có vô vàn suy nghĩ, thì vẫn có thể thuận lợi làm xong hết thảy quá trình.

Ngoại trừ tiết mục bạn học chọn bài hát cuối cùng, xuất hiện một chút chuyện ngoài ý muốn.

Thẩm Diệu gọi điện thoại vào.

“Chọn bài hát ở đây?” Giọng nói lạnh nhạt xuyên qua tai nghe, tê tê dại dại.

Không thể trách tôi, giọng nói của anh ta thật sự rất có độ nhận biết, vừa nối máy, học muội trong phòng điều khiển đã kích động đến mức dậm chân.

“Đúng vậy, xin hỏi bạn học muốn chọn bài hát nào?” Tôi cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, sợ anh ta lại làm ra chuyện xấu xa nào đó.

Đối phương “chậc” một tiếng: “Phát thanh viên rất không nhiệt tình nha!”

“Ha ha ha, không có chuyện đó đâu, ngài muốn chọn bài hát nào ạ?” Tôi cười giả tạo cue* quá trình.

Chú thích: Cue: gợi ý.

Tai nghe đối diện truyền đến một trận cười khẽ, mang đầy mối đe dọa, “Vậy chọn bài Bạn chó thân yêu đi, tặng cho chú chó của tôi, hi vọng tối nay nó cũng ngoan ngoãn nghe lời, đừng khiến tôi không vui.”

“Được, tôi tin rằng nó sẽ không chọc ngài tức giận đâu ạ.” Tôi nghiến răng nghiến lợi trả lời, “Bài hát Bạn chó thân yêu tặng cho mọi người ~”

Phát thanh kết thúc, học muội năm nhất còn đang phấn kích: “A a a a Thẩm Diệu thế mà cũng nuôi chó! Nam thần càng có sức hấp dẫn, làm sao bây giờ? Thật muốn làm vật nuôi của anh ấy!”

Vật nuôi đã từng trải, trong lòng gào thét, không, chị em à, cô đừng nghĩ.

Vừa ra khỏi trạm phát thanh, không ngờ tới lại đụng phải Giang Xuyên, anh ta đỡ vai tôi, đẩy tôi vào trong phòng chứa đồ.

Tôi nhún vai tránh khỏi, Giang Xuyên sửng sốt một giây: “Hội phát thanh đổi nhiệm kì mới, em là ứng cử viên rất tốt.”

Tôi mỉm cười: “Nhưng em không có hứng thú.”

Giang Xuyên rũ đôi mắt sáng ngời xuống, thâm tình nhìn về phía tôi, lại tới nữa, anh ta biết vẻ mặt này có hiệu quả với tôi nhất.

“Tại sao?” Anh ta biết rõ còn cố hỏi.

“Bởi vì…” Tôi còn chưa nói xong, tiếng chuông điện thoại của Giang Xuyên đã vang lên, hiện thị người gọi đến “Như Như”.

Giang Xuyên nhận cuộc gọi rồi đi ra cửa, để lại một mình tôi đứng tại chỗ.

Tôi hít sâu một hơi, nói ra hết: “Bởi vì - Em không muốn thích anh nữa, Giang Xuyên.”

Trở lại phòng ngủ, Trần Như Thị đang chia trà sữa cho bạn cùng phòng: “Niệm Niệm cậu về rồi à, đây là trà sữa của Giang Xuyên nhà chúng ta mua cho các cậu đấy ~”

Nhà chúng ta, cách gọi thật thân mật…

“Cảm ơn nha!”

Tôi thuận tay lấy một ly, cắm ống hút vào uống ừng ực hai ngụm to.

Người đứng đầu phòng kí túc xá vẫn luôn ghét cay ghét đắng vẻ giả tạo của Trần Như Thị, đập mạnh vào lưng tôi, một bộ dáng hận sắt rèn không thành thép: “Cái này mà cậu cũng nuốt xuống được.”

Khụ khụ khụ, cũng rất ngon mà, trà sữa vô tội mà!

Tôi hiểu rõ người đứng đầu phòng kí túc xá vô cùng tức giận, cho tới nay mọi người đều biết tâm tư của tôi, cũng giúp tác hợp tôi với Giang Xuyên.

Kết quả người bạn cùng phòng bên người âm thầm làm chuyện lớn, hẫng tay trên.

Về lý quả thật là không công bằng, thà rằng hai người cạnh tranh công bằng nhưng tôi bị thua, cũng sẽ là văn minh lỗi lạc.

Nhưng về tình thì thật ra cũng không có gì để nói, dù sao thì chuyện tình cảm này, cưỡng cầu cũng không được, đúng không?

Nhìn thấy thời gian sắp không kịp, tôi dọn dẹp đồ rồi vội chạy đến biệt thự của Thẩm Diệu.

Còn chưa gõ cửa, Wechat rung lên, mò lấy điện thoại ra thì nhìn thấy, Thẩm đại gia đã gửi đến một dấu chấm câu:

“?”

- Còn nữa -