Sủng Vợ Đến Nghiện: Phu Nhân Toàn Năng Của Thượng Tướng

Chương 1: TÌNH CẢM KHÔNG THỂ ĐÁP TRẢ




Ánh trăng mờ ảo che đi một góc khuất sau bức tường dày cũng che đi một thân ảnh mảnh mai đang áp sát vào tường nhìn người đàn ông cao lớn đứng trước mặt. Cô không một chút run sợ nhìn vào đôi mắt sắc lạnh kia, đôi mắt như nhìn xuyên thấu trái tim và mọi suy nghĩ của cô. Anh càng ngày càng áp sát cô, bàn tay khóa chặt cô lại trong lòng mà thu ánh mắt lại gói trọn người con gái trước mặt vào lòng.

- Muốn giết tôi thì nhanh đi, đợi chút nữa người của Dương Long tới cho dù có giết được tôi anh cũng không chạy thoát được đâu.

Cô nhàn nhạt quay đi né tránh ánh mắt như trói buộc của anh. Cảnh Tử Quân khẽ mỉm cười chuyển ánh xuống đôi môi ngọt ngào của cô.

- Ai nói tôi muốn giết em? Giết em rồi trái tim này biết sống như nào đây?

Trong ánh mắt kiên định của cô chợt rung động. Chỉ là một thoáng lướt qua rồi liền biến mất nhưng cũng đủ để đôi môi của anh chạm nhẹ lên đôi môi đang mím chặt của cô. Cảnh Tử Quân vòng tay qua eo nhỏ mà siết lấy, chiếc lưỡi yêu nghiệt của anh không nhanh không chậm liền tách được đôi môi đang đóng chặt kia ra mà tiến vào bên trong.

Đối với nụ hôn bất ngờ này Cẩn Duệ Trân không kịp phản ứng. Cô bị anh siết lấy mạnh bạo mà thăm dò bên trong khoang miệng đầy mật ngọt. Dường như mọi ý thức của cô đều bị anh cuốn đi, một sợi chỉ bạc loé lên trong màn đêm tối.

- Cẩn Duệ Trân, tôi muốn em trở thành của tôi... mãi mãi. Có được không?

Anh gục đầu xuống bờ vai của cô, cố ý chiếm đi tiện nghi của cô. Vòng tay anh lại siết chặt hơn, Cảnh Tử Quân tham lam muốn giữ vật nhỏ này làm của riêng cũng tham lam mà vơ vét hết mùi hương trên người cô thu vào trong lồng ngực của mình. Anh không muốn ai thưởng thức nó, ngoài anh.

- Thượng tướng đại nhân, anh nghĩ rằng anh dồn tôi đến chỗ chết rồi đưa tay về phía tôi liền có thể biến tôi trở thành tình nhân làm ấm giường của anh sao?

Cô cười nhạt, ánh mắt nhìn ra bên ngoài. Có lẽ anh chỉ là nhất thời rung động, cô hiểu và cũng mong là như vậy. Ngay bây giờ cô không muốn anh vì cô mà từ bỏ đi sự nghiệp lớn còn dang dở. Chẳng thà thương tổn một lần còn hơn để dằn vặt mãi về sau. Nhưng có lẽ anh lại chính là người đàn ông đầu tiên khiến bước chân cô phải níu lại nhiều như vậy.

- Ai nói tôi mang em về làm tình nhân? Tôi muốn mang em về làm thượng tướng phu nhân, danh chính ngôn thuận cưới em làm vợ.

Ánh mắt cô thoáng có chút kinh ngạc, người đàn ông này là đang cầu hôn cô sao?

" Anh ta bị điên rồi ư? "

Cô và anh hiện tại là trong hoàn cảnh nào anh cũng hiểu rõ nhất. Chính là thuộc về hai thế giới đang đối đầu nhau. Cẩn Duệ Trân nhíu mày, bàn tay vô lực muốn đẩy anh ra nhưng cơ thể lại không cho phép. Có lẽ trái tim cô cũng vốn đã rung động trước người đàn ông thân thuộc này. Anh không làm gì sai cả, anh cũng có quyền được yêu.

Mười năm về trước vào đúng ngày sinh nhật tròn mười tám tuổi của cô cô đã nhận được một món quà bất ngờ. Ba mẹ cô trong một đêm đã lần lượt bỏ lại cô mà ra đi mãi mãi. Để tìm ra nguyên nhân cái chết bí ẩn của ba mẹ cô quyết định sẽ gia nhập tổ chức mà khi còn sống ba mẹ cô đã gắn bó - Dương Long một tổ chức mafia ngầm buôn bán hàng cấm và vũ khí xuyên quốc gia. Cảnh sát nghi ngờ rằng Dương Long sản xuất thuốc trái phép vậy nên đã lập chuyên án MHZ86. Người đứng đầu chuyên án chính là thượng tướng trẻ Cảnh Tử Quân.

Hai năm trước anh gặp cô trong khi chiến tranh đang xảy ra thác loạn ở mọi nơi. Cô lúc đó nguyên là bác sĩ phục vụ trong quân đội, lần đó gặp anh đã xảy ra một sự cố để lại một niềm tin nơi anh mãnh liệt. Cô đã bước vào cuộc đời đầy tăm tối của anh nhưng cô lại chẳng hề nhớ.

Nhưng rồi một năm sau người con gái ấy lại trở thành đối tượng tình nghi trong tổ chức Dương Long khét tiếng.



- Tôi và anh vốn dĩ không chung đường, anh tại sao phải cố chấp đến vậy?

Chính anh cũng không biết tại sao anh lại yêu cô nhiều đến thế, tại sao phải cố chấp tìm ra câu trả lời trong một năm ròng rã ấy.

Anh không tin cô là người trong tổ chức.

Anh yêu cô.

Anh yêu cô dù cho tình cảm ấy là sai trái.

Tình yêu giữa một thượng tướng và một thành viên trong tổ chức anh đứng đầu chuyên án. Ánh sáng và bóng tối liệu có thể hoà làm một?

Có cơ hội hay không?

- Rời khỏi Dương Long, tôi sẽ rửa sạch mọi vết nhơ cho em, tôi sẽ không để ai đụng đến em dù là một lời nói.

Anh vẫn ôm lấy cô, trong tim lại quặn thắt như bị chính bàn tay kia của cô bóp nghẹn.

- Không thể.

Trước mắt cô mọi thứ như mờ dần đi, cô biết tình cảm anh dành cho cô cũng biết tình cảm ấy là thật lòng. Nhưng cô sợ... Cô không thể đáp lại tình cảm ấy của anh.

- Tại sao chứ? Dương Long có gì để em lưu luyến đến vậy?

Cô im lặng không trả lời anh. Gặp được anh không phải là sai nhưng gặp anh ở thời điểm hiện tại lại không thể đáp lại tấm chân tình ấy của anh mới là nghiệt ngã.

- Duệ Trân tôi có thể cho em tất cả, tất cả ấy của tôi không đủ để đổi lấy một chút tình cảm của em sao?

Ánh trăng mờ dần đi, gió lặng lẽ du dương theo cánh hoa phảng phất một chút hương thơm trong không gian tĩnh lặng. Và có lẽ ngay chính thời điểm ấy một trái tim đang thổn thức nhưng không dám đáp lại, trốn tránh đi hiện thực.

Anh vẫn ôm lấy cô, cố gắng giữ người con gái anh yêu ở bên.

Anh vẫn tham lam mà trói buộc cô bên cạnh.



- Người của Dương Long sắp đến rồi. Anh còn không mau rời đi sẽ chết đấy.

Cô đưa tay đặt lên vai anh rồi dùng sức mà đẩy ra. Cảnh Tử Quân đưa mắt nhìn cô, cho dù cô có dùng sức ra sao vẫn không thể tách anh ra khỏi người cô.

- Vậy em giết tôi đi, trước khi người của Dương Long đến.

Anh buông cô ra lấy từ trong người một khẩu súng đặt lên tay cô. Anh biết cô hiểu tình cảm của anh cũng biết cô nhất định sẽ có một chút lưu luyến. Đây chính là cách cuối cùng để anh xác nhận trong trái tim cô có hình bóng của anh hay không.

Nhưng tại sao cô không thể buông bỏ mọi thứ mà trở về bên anh?

- Anh đang làm gì vậy? Mau đi đi, lối ra ở phía sau căn phòng kia, đến đó anh sẽ được an toàn.

Cô nhíu mày nắm lấy tay anh chạy đi. Ở ngoài cửa người của Dương Long đã gần đến.

Sau khi tìm ra manh mối then chốt cuối cùng để khẳng định cô là người của tổ chức Dương Long anh đã đến tìm cô. Nhưng căn nhà này lúc nào cũng có sự giám sát và theo dõi của người trong tổ chức, sự hiện diện của anh ở đây nhất định đã đến tai ông trùm.

Ông ta nhất định sẽ tìm mọi cách để giết anh.

- Em còn để ý đến sống chết của tôi như vậy tức là em không hề ghét bỏ tôi. Vậy tại sao em lại từ chối tôi?

Cảnh Tử Đông níu tay cô lại rồi kéo cô vào trong lòng. Bằng chứng then chốt khẳng định cô là người trong tổ chức cũng đã bị anh tiêu hủy. Bởi lẽ anh không muốn gây bất lợi cho cô.

- Người của Dương Long đến rồi, còn chậm trễ anh sẽ chết đấy. Cho dù anh có là chiến tướng cũng không đấu lại cả trăm người đâu. Mau đi đi, rời khỏi nhà tôi.

Cô dùng tay đánh vào lồng ngực anh, người đàn ông này có phải là ngốc đến mức không biết bản thân đang gặp nguy hiểm hay không?

Không.

Anh chỉ đang cố tìm cho mình một câu trả lời hoặc một lý do để chờ đợi.

Anh - một thượng tướng vô tình và quyết đoán giờ đây lại rơi vào lưới tình với cô gái là kẻ thù của mình. Nhưng người đàn ông dường như vô cảm ấy cuối cùng lại chỉ để mắt đến một mình cô.

Vậy chẳng phải là trời cao đang tác thành, muốn anh một đời yêu một người, muốn anh vì cô mà dừng bước hay sao?