Sủng Vợ Đến Nghiện: Phu Nhân Toàn Năng Của Thượng Tướng

Chương 11: ÁM ẢNH GIẰNG XÉ




Cô nhẹ nhàng đặt túi đồ trị liệu xuống bên cạnh giường rồi từng chút một tiến đến gần anh hơn. Anh không biết tại sao cơ thể anh lúc này lại không nghe theo bản năng mà đẩy cô ra, bàn tay anh không thể nhấc lên khỏi giường. Sâu bên trong anh không muốn gạt bỏ cô.

- Tôi bắt đầu nhé.

Lần đầu tiên anh cảm nhận được sự dịu dàng của một người con gái, lần đầu tiên anh lại yêu thích cảm giác được trị liệu đến vậy. Trước giờ mỗi lần anh bị thương nơi chiến trường đều là vị bác sĩ cũ trị liệu. Những lần trị thương ấy nhanh chóng qua đi nhưng chẳng đem lại cái cảm giác ngọt ngào như hiện tại. Nó là đau đớn, là vết thương chưa lành gặm nhấm qua từng đêm.

Và những ngày sau đó vết thương của anh nhanh chóng được hồi phục. Vị đại tá trẻ kia cuối cùng cũng chấp nhận cô. Rồi đến một ngày, vào một ngày tháng bảy gió thu nhè nhẹ đưa đi chiếc lá vàng cuối cùng trên cây.

Doanh trại của anh bị địch phục kích.

Ngọn lửa nhanh chóng lan rộng đốt cháy toàn bộ lương thực và lều trại, quân sĩ ngay trong chính giấc ngủ của mình đã ra đi mãi mãi mà không hề hay biết.

- Bắt giết Cảnh Tử Quân, đem đầu làm cống phẩm chiến thắng.

Anh cầm lấy khẩu súng bên cạnh nhanh chóng rời khỏi khu doanh trại đi ra ngoài. Quân sĩ dường như đã bị ngọn lửa kia nuốt chửng, anh nắm chặt khẩu súng trong tay toan chạy đi thì ánh mắt bắt gặp một hình ảnh quen thuộc.

Cô đang nằm trong đống lửa, một hởi thở thoi thóp.

Hình ảnh ngày bé lại ùa về trong kí ức.

- Duệ Trân.

Anh chạy tới nhẹ nhàng mang cô ra khỏi đống đổ nát.

" Bùng. "

Ngọn lửa một lần nữa bùng lên làm rơi thanh gỗ phía trên túp lều xuống. Cảnh Tử Quân lúc ấy chẳng suy nghĩ được gì nhiều nhanh chóng đưa tay lên đỡ giúp cô. Cái nóng như muốn đốt cháy cơ thể anh, Tử Quân dùng lực đẩy thanh gỗ sang một bên rồi kéo cô đứng dậy.

- Thì ra đại tá Cảnh Tử Quân ở đây sao? Bình thường anh dũng chinh phạt lắm mà sao giờ lại trốn chui trốn lủi với một ả đàn bà thế này?

Trước mắt anh là kẻ cầm đầu của phe thù địch, hắn nhìn anh với ánh mắt thỏa mãn như đang nằm trên chiến thắng vinh quang mà hưởng thụ.

- Mau bắt lấy hắn.

Lời vừa dứt anh liền bị cả trăm tên quân sĩ đuổi theo mà bắt giữ. Với sức lực của anh có thể dễ dàng mà chạy thoát thân nhưng nếu đem theo cô thì e là rất khó.

- Đại tá, anh buông tôi ra đi.



Duệ Trân mở mắt ra nhìn anh. Đôi mắt ấy là đôi mắt đẹp nhất anh từng thấy từ trước tới nay.

- Nhưng...

Anh ngập ngừng, bản thân anh thực sự không muốn bỏ cô lại ở đây. Gắn bó bên nhau đã là ba tháng, trái tim anh cho dù có là sắt thép cũng không thể bỏ lại cô một mình như vậy.

- Anh có nhìn thấy cây cầu đằng kia không? Anh chạy qua đó trước tôi sẽ giữ chân chúng rồi chạy qua cùng anh.

Anh vẫn còn do dự, nhìn bàn tay cô đang nắm chặt tay anh mà không nỡ.

- Không còn thời gian nữa đâu, nếu anh chết ở đây thì ai sẽ là người ra chiến trường dẹp loạn? Mau đi đi, đây là mệnh lệnh.

Nói rồi cô đẩy anh về phía cây cầu, ánh mắt mang theo niềm tin và lời hứa.

- Cô nhất định phải theo sau đấy.

Tử Quân nắm chặt tay rồi quay người chạy về phía cây cầu. Cây cầu gỗ cheo leo bắc ngang qua vực núi sâu không thấy đấy. Cảnh Tử Quân một mực chạy ngang qua, mang theo hy vọng được trở về.

" Đoàng. "

Một tiếng súng vang lên làm bước chân dừng lại. Quay người nhìn về phía sau anh nhìn thấy thân hình nhỏ bé của người con gái đang ngã xuống. Máu ở cánh tay chảy dài xuống áo.

- Duệ... Duệ Trân...

Trong lòng anh dường như có một thứ gì đó đang vụn vỡ. Một mảnh kí ức cất đựng giờ đây như chiếc gương phản chiếu lên người con đang nằm xuống. Vỡ vụn và đập nát hết những hy vọng.

- CHẠY ĐI.

Cô gào lên rồi cố túm lấy chân tên lính đang cầm xăng đổ lên cây cầu gỗ.

- Con khốn, cút ra.

Cơ thể nhỏ bé bị hắn không thương tiếc đạp xuống dưới đất, ngọn lửa bùng lên theo xăng rực đỏ đốt chiếc cầu gỗ rơi xuống vực thẩm.

" Cảnh Tử Quân... "

Anh quay người chạy sang khu rừng bên cạnh nhưng khi quay lưng lại chỉ nhìn thấy chiếc cầu bị lửa ăn sạch. Ngọn lửa như thiêu cháy hoàn toàn hy vọng của anh, đem những miền ký ức đáng sợ kia một lần nữa ùa về. Năm anh mười tuổi chính mắt nhìn thấy ba mẹ vì cứu anh mà đẩy anh ra ngoài, cơ thể nhấn chìm trong biển lửa cùng căn nhà ngập tràn ký ức. Giờ đây nỗi sợ kinh hoàng ấy lại trở về, dường như trước mắt anh có thể nhìn thấy cả quá khứ và tương lai đều sụp đổ.

- Cẩn Duệ Trân...



Bóng dáng nhỏ bé quen thuộc bên phía kia cây cầu dường như bị lửa bao trọn lấy. Đôi mắt sáng vẫn nhìn về phía anh như hy vọng rằng anh sẽ trở lại cứu cô.

" Đại tá, tôi tin anh. "

Tiếng đạn vẫn nổ ra phía sau lưng, anh không thể chìm đắm mãi trong biển lửa và những dòng kí ức miên man. Việc anh cần làm bây giờ là trở về cùng với quân đội đi cứu cô.

Chẳng biết anh đã chạy bao xa chỉ biết rằng khi đôi chân anh thấm mệt cũng là lúc mí mắt sụp xuống. Bên tai anh nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần.

Cảnh Tử Quân giật mình tỉnh dậy, mồ hôi chảy dài trên trán. Một cơn ác mộng. Anh nhìn thấy cô bị biển lửa nhấn chìm, đôi mắt thảm thiết nhìn anh cầu xin sự cứu giúp.

Cơ thể anh bất giác không ngừng run rẩy, mồ hôi ướt đẫm gương mặt chảy xuống áo. Ngay chính lúc ấy bên tai anh nghe văng vẳng tiếng ai đó đang gọi, cơ thể dường như chẳng nghe theo lời mà mất hết sức lực. Một cảm giác sợ hãi len lỏi nơi ký ức.

- A.

Cảnh Tử Quân ôm lấy đầu, các dây thần kinh như muốn siết chặt lấy đại não mà co bóp. Cảm giác đau đến chết như bóp nát cơ thể cao lớn.

Gương mặt lo sợ như một đứa trẻ, ánh mắt của Cảnh Tử Quân năm mười tuổi bất lực nhìn ba mẹ bị thiêu chết. Lần này nó lại lặp lại, một lần nữa anh bất lực đứng nhìn người đã chăm sóc cho anh ba tháng qua bị biển lửa nhấn chìm. Nỗi sợ ấy như nhân lên gấp bội, tòa tháp kiêu hãnh và kiên cố cuối cùng sụp đổ trong lòng anh. Người đàn ông luôn tỏ ra lãnh đạm và nóng tính ấy lại là người mang trong mình thương tổn ít ai biết.

Anh mắc chứng rối loạn lưỡng cực và sợ lửa ở mức độ đáng báo động.

Bên tai anh văng vẳng tiếng gào thét, ngày đêm bị những thứ âm thanh đó hành hạ đến chẳng thể chợp mắt quá ba tiếng. Cảm giác lo lắng lúc nào cũng đi theo bên cạnh, anh dường như thu mình lại trong căn bệnh tâm lý mà chính mình cũng không biết tên.

Rối loạn lưỡng cực.

Anh run rẩy ôm lấy cơ thể đang bị sự ám ảnh vò nát, những bóng đen trong tâm trí như cuốn lấy không buông tha cho người đàn ông vô tội. Hay nói đúng hơn nó không buông tha cho mặc cảm tội lỗi của anh trong quá khứ. Giờ đây hình ảnh ấy tái hiện lại một lần nữa, đôi mắt anh đã lần lượt chứng kiến những người anh yêu thương dần biến mất trong biển lửa.

" Duệ Trân. "

Lần đầu tiên sau hai mươi năm nước mắt nơi khóe mi kia lại trực trào. Bao nhiêu bất lực, bao nhiêu sự giày vò, bao nhiêu hối hận đều cứ thế mà chạy ra bên ngoài. Hình ảnh cô như xiết chặt anh đến nghẹt thở. Những tiếng la hét bên tai vẫn văng vẳng không chịu buông tha.

- Đại tá, đại tá.

Anh quằn quại trong cái đau đớn như muốn xẻ đôi cơ thể. Cơn đau đầu đập tan những âm thanh xung quanh, cơ thể nằm trên giường không ngừng giãy giụa, quằn quại trong đau đớn.

- Đại tá, thuốc đây.

Người cận vệ bên cạnh nhanh chóng mang thuốc đến cho anh. Chứng rối loạn lưỡng cực kèm theo đau đầu đã đi cùng anh được mười lăm năm. Sau cái chết của ba mẹ anh lớn lên với tâm lý không ổn định, tính khí nóng nảy hơn bình thường, mất ngủ triền miên anh lao vào làm việc như con thiên thân mà không để ý rằng chứng đau đầu đang ngày càng nặng.