Sủng Vợ Đến Nghiện: Phu Nhân Toàn Năng Của Thượng Tướng

Chương 36: Tan vỡ




Cô lớn tiếng quát Lâm Bắc Thần rồi quay người đi hướng khác. Trước giờ đều là gặp hắn xui xẻo hơn nữa lại phải tốn sức cãi nhau với hắn. Người khác nói rằng sớm biết không hợp nhau tại sao Lộ Lộ và Lâm Bắc Thần không tách ra làm riêng. Cô ấy cũng muốn tách ra để không phải gặp cái bản mặt đáng ghét của hắn lắm nhưng lần nào cũng vậy, có án mạng là sẽ phải đến, cô ấy cũng đâu được lựa chọn hiện trường và vụ án. Hơn nữa những vụ án dù là lớn hay nhỏ thì cũng đều là qua tay của anh mà có anh thì sẽ có hắn, có anh lại có cả cô nên Lộ Lộ lại càng không thể tránh né đành chấp nhận số phận buộc với Lâm Bắc Thần.

Lâm Bắc Thần nhìn theo bóng lưng của Lộ Lộ, hắn nhíu mày có phần không phục mà nói lại cô.

- Vậy ai lấy phải cô là họa bảy đời đó cô tiểu thư đỏng đảnh lại chảnh chọe chanh chua.

Nghe thấy Lâm Bắc Thần nói mình thậm tệ đến vậy cơ thể của Lộ Lộ làm sao có thể để bước chân của cô đi tiếp. Cô lập tức quay lại, gương mặt tối sầm như sắp có một cơn bão quét mang qua. Cơ thể run lên vì tức giận, Lộ Lộ nhìn hắn như muốn dùng ánh mắt để ám sát hắn ngay bây giờ. ngôn tình ngược

- Anh nói ai là chảnh chọe hả? Lâm Bắc Thần, có phải anh chán sống rồi không?

Lộ Lộ chạy tới dùng lực đấm thật mạnh vào ngực của Lâm Bắc Thần. Chỉ thấy hắn đứng yên rồi một vài giây sau giả bộ ôm lấy chỗ Lộ Lộ vừa đấm mà kêu lên.

- Tiểu thư Lộ Lộ, cô đánh vậy bụi trên vai áo tôi còn chẳng buồn lung lay này.

Hắn lúc nào cũng vậy, luôn chọc cho cô đến tức điên lên mới hả lòng. Cho dù tâm trạng cô có tệ đến mức nào cũng cố gắng chọc cho tức, đúng là Lâm Bắc Thần không bao giờ để yên cho cô. Từ khi hợp tác với hắn lần đầu tiên hắn đã luôn soi mói xét nét cô từng chút một. Nếu như cô lỡ làm gì sai hắn liền sẽ ghi nhớ lại rồi dọa rằng sẽ báo lên cấp trên. Từ đó về sau mỗi lần gặp nhau là Lộ Lộ và Lâm Bắc Thần liền sẽ cãi nhau. Vốn đã quen với chuyện này nên ai cũng không để ý, chỉ cần nó không ảnh hưởng đến công việc thì sẽ mặc kệ hai người.

- Tôi không nói với anh nữa.

Lộ Lộ quay người bước thật nhanh vào trong bệnh viện để không phải nghe thêm bất cứ điều gì từ hắn. Nhìn theo bóng lưng Lộ Lộ, cô không biết rằng khóe môi của người con trai đang khẽ cong lên. Nhìn dáng vẻ giận dữ của cô vô cùng đáng yêu, hơn nữa không phải là hắn muốn cãi nhau với cô chỉ là hắn muốn cô chút ý tới hắn một chút, có thể chiếm lấy một phần trong đôi mắt của Lộ Lộ, vậy là đủ rồi. Cho dù đó không phải ánh nhìn thiện cảm như của Duệ Trân đối với anh nhưng ít nhất đó cũng là một sự chú ý.

Lộ Lộ bước trên hành lang dài với những suy nghĩ viển vông trong lòng. Nếu như thực sự Lộ lộ và Tử Quân có huyết thống, nếu như thực sự hai người là anh em ruột thì chắc chắn tất cả sẽ thay đổi. Sẽ không còn là một căn nhà trống không với những bữa cơm nhạt chỉ có một mình cô, sẽ không phải là một đêm đông lặng lẽ nhìn gia đình người khác qua khung cửa kính.

Vì không để ý nên cô đã đến trước cửa phòng của anh lúc nào không hay. Bước chân chợt dừng lại, Lộ Lộ nhìn vào bên trong. Tử Quân đang say giấc ngủ, khuôn mặt xanh xao thiếu sức sống. Cô chợt nhớ lại những lời Dương Hạc Linh nói rồi lại nhìn tờ giấy xét nghiệm máu trên tay. Mơ ước của cô suốt bao năm qua như một thứ gì đó thôi thúc cô bước vào bên trong căn phòng. Cô muốn có gia đình, muốn có người thân bên cạnh.

" Cạch. "

Cánh cửa phòng anh mở ra, Lộ Lộ từng bước đi vào bên trong. Nhẹ nhàng nhìn Tử Quân đang say ngủ, cô tự hỏi giữa cô và anh có điểm gì giống nhau để gọi là anh em. Cho đến tận bây giờ thì hôm nay là ngày đầu tiên Lộ Lộ được nhìn anh ở khoảng cách gần đến vậy. Anh không độc đoán, không vô cảm cũng không lạnh lùng vô tình như người khác nói, ở anh có một ngọn lửa dường như không bao giờ tắt.

Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh, Lộ Lộ đưa tay lên chạm vào gương mặt anh. Bất giác một cảm giác bình yên ùa về trong tâm trí, cô mỉm cười nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Tử Quân. Có một phần trăm rất nhỏ, một phần trăm vô cùng nhỏ rằng người trước mắt chính là anh hai của cô. Lộ Lộ nhẹ nhàng chạm lên bàn tay gân guốc của anh, trong lòng là bao nhiêu sự mong đợi.

" Lộ Lộ… "

Cảnh tượng trước mắt dường như làm Lâm Bắc Thần hoàn toàn sụp đổ. Trước mắt hắn là hình ảnh người con gái hắn yêu đang nắm lấy tay đồng nghiệp của hắn, người mà hắn từng coi như là tri kỉ. Ánh mắt của Lộ Lộ cũng khác rất nhiều so với lúc cô ấy nhìn hắn, bàn tay cuộn tròn lại thành nắm đấm, hắn không chấp nhận.

" Ai cũng được, nhưng tại sao phải là Cảnh Tử Quân? Thì ra những lần em đi theo Duệ Trân đã đem lòng thích hắn rồi sao? "

Một lâu đài mà hắn xây nên dành riêng cho Lộ Lộ hoàn toàn sụp đổ. Cả thế giới trong hắn dường như vỡ vụn khi bàn tay của Lộ Lộ chủ động chạm vào bàn tay của anh.

" Thì ra từ trước tới nay người em để ý không phải là tôi mà là Cảnh Tử Quân. "

Có lẽ là do những lần trước khi Lộ Lộ gặp Tử Quân anh chỉ chăm chăm để ý đến Duệ Trân nên cô ấy mới chưa có dịp được bày tỏ. Hơn nữa khi biết người trong lòng anh là cô Lộ Lộ liền từ bỏ. Nhưng cho đến hôm nay, khi anh đang trong tình trạng nguy kịch và ở lại bệnh viện, không có cô cũng không có ai ngăn cản lúc này Lộ Lộ mới thực sự bộc phát tình cảm chăng?

Nhìn bàn tay Lộ Lộ dịu dàng chạm vào mái tóc Tử Quân mà trong lòng Lâm Bắc Thần như chết lặng. Hắn không ngờ rằng một ngày chính người đồng nghiệp luôn sát cánh bên hắn lại cướp đi người con gái hắn yêu.

- Tử Quân, anh phải mau tỉnh lại đấy. Tỉnh lại rồi em sẽ nói cho anh nghe chuyện này.

Lộ Lộ nhỏ giọng nói với anh khi anh vẫn còn đang hôn mê. Câu nói của cô ấy càng làm cho niềm tin của Lâm Bắc Thần trở nên mãnh liệt hơn, và trong ánh mắt của hắn thì Lộ Lộ thực sự đã phải lòng anh.

Lộ Lộ nhìn anh mà ánh mắt có phần thương cảm. Nếu thực sự lời của Dương Hạc Linh nói là sự thật thì từ nay về sau cô cũng có anh rồi, cô cũng có anh hai như bao người khác.

- Anh…

Lộ Lộ cúi đầu xuống để nằm bên cạnh bàn tay của anh, sự ấm áp từ trong người của Cảnh Tử Quân khiến cô cảm thấy có một chút quen thuộc.

Trong căn phòng tối chỉ có một người con gái với bao trăn trở lần đầu để ý đến một người con trai hoàn toàn xa lạ. Bên ngoài căn phòng lại là một trái tim đang vỡ nát. Tất cả đều diễn ra trong im lặng, không một lời nói cũng không một lời giải thích. Lâm Bắc Thần quay người bước ra ngoài để lại Lộ Lộ trong căn phòng cùng Tử Quân.

" Đáng lẽ không nên quay về mới phải. "

Cảm giác đau đớn khi yêu một người mà người đó lại yêu người khác không phải bản thân là một cơn ác mộng với bất kỳ ai trong tình yêu. Hắn như đang rơi vào một vực thẳm không đáy, không biết phải làm gì để đối diện với anh, với Lộ Lộ. Hắn cũng không biết phải làm gì, nên bày tỏ hết tình cảm một lần rồi rời xa hay mãi mãi ôm tình cảm với Lộ Lộ trong lòng rồi biến mất. Những cảm xúc đan xen từ đau đớn, trống rỗng đến sự tuyệt vọng tràn ngập trong tâm trí của hắn.

Trái tim hắn đau nhói vì một mảnh vỡ quan trọng trong đó giờ phút này đã biến mất. Hắn tự hỏi tại sao lại là anh? Tại sao lại là Cảnh Tử Quân mà không phải một người khác? Phải chăng là do anh quá đỗi ưu tú đến mức có thể thu hút được bất kì người con gái nào ở bên anh? Một cảm giác mất mát, một thứ gì đó đang kéo hắn xuống vực sâu của đau khổ. Mọi thứ đã kết thúc, không còn hy vọng cũng không còn khả năng để cứu vớt và mọi giấc mơ về tình yêu của hắn đã tan biến. Trống rỗng, đơn độc, tại sao hắn không sớm hơn một bước?