Sủng Vợ Đến Nghiện: Phu Nhân Toàn Năng Của Thượng Tướng

Chương 37: Tình cảm




Không còn gì có thể ngăn cản Lộ Lộ đi tìm ra sự thật. Cô ấy muốn nhìn thấy chính xác cơ sở y học khẳng định rằng cô ấy và anh có quan hệ huyết thống. Lộ Lộ nhẹ nhàng lấy đi một vài sợ tóc của Tử Quân rồi bỏ vào trong một chiếc túi nhỏ cất đi. Sau đó Lộ Lộ đứng dậy, cô ấy quay lại nhìn anh rồi mỉm cười nhẹ bước ra ngoài.

" Cạch. "

Cánh cửa phòng đóng lại, Lộ Lộ nhìn ngang ngó dọc rồi quyết định sẽ quay trở về phòng của Duệ Trân. Có lẽ giờ này cô cũng đã ngủ vì cả ngày vất vả như vậy lại thêm cơ thể đang yếu nên sẽ không thức nổi.

- Lộ Lộ.

Vẫn là giọng nói quen thuộc đến đáng ghét kia, Lộ Lộ tự hỏi tại sao mỗi lần cô xuất hiện ở đâu hắn đều sẽ ở đó. Cô không muốn nhìn thấy hắn một chút nào, kể cả khi tâm trạng cô không tốt hắn cũng chẳng tha cho cô.

- Sao lại là anh nữa rồi?

Cô khó chịu quay lại nhìn Lâm Bắc Thần, chẳng lẽ khuya như này rồi mà hắn vẫn còn muốn ám cô sao? Trong cái bóng tối như vĩnh hằng của hành lang đang trải dài Lâm Bắc Thần bước đến bên cạnh Lộ Lộ. Vì ở đây tối hơn bên ngoài nên Lộ Lộ gần như không thể biết được rằng sắc mặt của hắn hiện là như nào.

- Cô làm gì trong phòng của của Cảnh Tử Quân?

Hắn bây giờ đã đứng trước mặt cô, cao hơn cô hẳn hai cái đầu, hắn to lớn và cơ thể cũng vạm vỡ hơn cô rất nhiều. Lộ Lộ cảm thấy có chút không đúng, hắn bình thường cho dù có ám cô đến mức nào thì cũng không thể tỏa ra cái khí tức lạnh đến gai người như vậy. Nhất định là đã có chuyện, bình thường Lâm Bắc Thần tuy hay làm trái ý cô nhưng hắn vẫn luôn mang một luồng năng lượng tích cực, vui vẻ chứ không phải như hiện tại. Cô vẫn là không nên đụng tới hắn lúc này thì hơn.



- Tôi… anh nhìn thấy rồi sao?

Lộ Lộ có phần hơi ấp úng khi chuyện bản thân vào thăm anh lại bị hắn nhìn thấy. Thực ra thì đối với chuyện thăm bệnh nhân cô là một bác sĩ phụ trách trong đây nên cũng không gọi là bất thường. Nhưng xét trên phương diện quan hệ thì nó khá bất thường khi hàng ngày cô ấy và Tử Quân không hay tiếp xúc, hôm nay lại đặc biệt đến thăm vào đêm khuya thì có phần không ổn cho lắm.

Lộ Lộ gãi gãi đầu, cô cố gắng biện ra một lí do rồi trả lời.

- Tôi đến xem tình hình của thượng tướng Cảnh như nào rồi thôi. Thường thi khi phẫu thuật có thể sẽ xảy ra một vài sai sót nhưng phải đến khi phẫu thuật xong mới phát hiện. Vậy cho nên… vậy cho nên tôi đến để xem…

Giọng nói ấp úng như vậy không cần đoán Lâm Bắc Thần cũng có thể nhìn ra là cô đang nói dối. Chỉ là không muốn hỏi thẳng để rồi lại nhận về một sự thật đau lòng hơn. Thà rằng cứ giữ nó trong lòng để tình cảm của hắn mãi trôi dạt rồi cũng sẽ đến một ngày hắn hoàn toàn có thể buông bỏ.

Hắn thở dài rồi thả lỏng cơ thể, một lời nói dối nhưng hắn cũng buộc bản thân mình phải tin.

- Vậy sao?

Ánh mắt Lâm Bắc Thần nhìn chằm chằm vào Lộ Lộ, với cách này hắn có thể khiến cho cô tự nói ra lời nói thật lòng mà không cần phải ép buộc. Đây là tâm lý của người bình thường mà hắn được Duệ Trân dạy từ trước.

" Nếu như câu trả lời bản thân nhận được chưa làm cậu cảm thấy hài lòng thì hãy nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, họ sẽ cho cậu một câu trả lời khác. "

- Thực ra thì…

- Lộ Lộ, Lâm Bắc Thần, sao hai người lại ở đây?

Lộ Lộ còn chưa kịp giải thích rõ ràng thì cô liền xuất hiện. Duệ Trân từ xa đi đến, gương mặt cô lấp ló sau bóng tối của hành lang.

- Chị Cẩn, sao chị lại ra đây rồi? Chẳng phải nói chị về phòng nghỉ ngơi sao?

Lộ Lộ chạy đến đỡ cô rồi dìu cô bước đến chỗ Lâm Bắc Thần. Bàn tay cô gầy guộc hoàn toàn khác với bàn tay của Cẩn Duệ Trân trước đây. Xa lạ, hoàn toàn xa lạ.



- Tại sao hôm nay bệnh viện lại không bật đèn vậy? Bình thường chị ở đây làm khuya lúc nào cũng có đèn mà?

Đến bây giờ cô mới để ý rằng hành lang bệnh viện hôm nay không bật đèn. Trước kia khi cô làm khuya ở đây lúc nào cô cũng bật đèn hành lang để bệnh nhân có thể tìm đến nhà vệ sinh hoặc đơn giản là để bệnh nhân cảm thấy an toàn hơn. Khi nãy là cô quá lo cho anh cũng không để ý rằng đèn điện lại bị tắt hết như vậy.

- Hôm qua đèn điện ở hành lang tầng này bị hỏng họ mới chỉ sửa được phân nửa, đợi đến ngày mai khôi phục lại hoàn toàn mới có thể bật.

Đèn dùng nhiều năm như vậy lại thắp sáng bệnh viện cả ngày lẫn đêm nên không thể tránh khỏi việc bóng đèn bị hư hỏng. Cô gật đầu rồi nhìn về phía Lâm Bắc Thần, dường như chỉ cần thoáng qua cô cũng biết được rằng tâm trạng hiện tại của hắn không được tốt. Không biết là vì chuyện gì nhưng theo như cô đoán là một vấn đề trực tiếp tác động đến tâm lý.

- Lâm Bắc Thần, sao cậu vẫn ở đây? Tử Quân cũng đã qua cơn nguy kịch, cậu không về nghỉ ngơi sao?

Tâm trạng không tốt lại không được ngủ đủ giấc sẽ càng khiến hắn trở nên bực bội và không thoái mái hơn. Tuy rằng không biết hắn là có vấn đề gì nhưng cô cũng không muốn hỏi thẳng càng không muốn ép buộc hắn nói ra. Cô là bác sĩ pháp y nhưng cũng kèm theo đó là bác sĩ tâm lý, chỉ cần đôi mắt cô có thể hiểu được bất cứ những cảm xúc nào trên gương mặt người đối diện dù là chuyển biến nhỏ nhất. Vì vậy nên cô mới dễ dàng nắm được tâm lý của Lâm Tần để tạo cơ hội cho bản thân trốn thoát.

- Tử Quân đã qua cơn nguy kịch nhưng người của Dương Long không thể tha cho cậu ấy dễ dàng. Hơn nữa còn cô nên tôi muốn ở lại đây, bố trí thêm lực lượng cảnh sát để giữ an toàn cho hai người.

Cơ mặt hắn bắt đầu giãn ra không còn căng thẳng như khi nãy. Duệ Trân nhìn từng chuyển biến trong sắc thái tâm trạng của hắn, ánh mắt của Lâm Bắc Thần hướng về phía Lộ Lộ.

" Cậu ta… thích Lộ Lộ sao? "

Nhìn Lộ Lộ đang nép sau lưng mình cùng ánh mắt gay gắt của Lâm Bắc Thần khi nhìn cô ấy Duệ Trân cuối cùng cũng hiểu. Muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông, ở đây Lộ Lộ chính là nguyên nhân dẫn đến tâm trạng không tốt của Lâm Bắc Thần.

Cô quay ra nhìn Lộ Lộ, gương mặt ngây thơ nghiêng đầu nhìn lại cô.

- Có chuyện gì sao chị Cẩn?

Lộ Lộ không để lộ ra bất kì một cảm xúc khác nào nên cảm xúc bực bội kia chỉ có ở Lâm Bắc Thần. Cô cũng được coi là đồng nghiệp cũng là bạn của Lâm Bắc Thần, không chỉ sát cánh bên những vụ án mà cô cũng có nghĩa vụ quan tâm đến cảm xúc của và sức khỏe của hắn.

- Em trở về phòng trước đi chị có chuyện muốn nói với Bắc Thần một chút.



Cô xoa đầu Lộ Lộ rồi khẽ mỉm cười.

- Vâng, vậy lát nữa chị về phòng sớm nhé.

Đang muốn quay bước đi thì bất chợt Lộ Lộ nhớ ra gì đó. Cô ấy quay lại cởi áo khoác ra rồi khoác lên cho cô.

- Bên ngoài lạnh lắm nếu chị có ra ngoài thì khoác áo của em vào nhé.

Lộ Lộ tinh nghịch nháy mắt với cô rồi quay người chạy về phòng. Để lại cô và Lâm Bắc Thần đứng ở hành lang dài, một nơi ánh sáng không có.

Từ khi Duệ Trân đem Lộ Lộ về bệnh viện này thì cô đã là một ánh sáng trong đời của cô ấy. Dường như sự dịu dàng mà Lộ Lộ hằng mong ước ở một người mẹ cô lại có đầy đủ. Từ trước tới nay tính khí của cô ấy cũng rất ngang bướng không nghe lời ai nhưng cô nói một liền sẽ nghe một nói hai liền không dám cãi ba. Đó không phải là sợ mà là Lộ Lộ tôn trọng Duệ Trân, cô ấy dành cho cô một tình cảm và một sự trân trọng tuyệt đối.

- Lộ Lộ đi rồi, chúng ta tìm chỗ nào đó nói chuyện một chút được không?

Hắn nhìn cô, ánh mắt thu lại rồi khẽ gật đầu.

- Được.