Sủng Vợ Tận Trời: Phu Nhân Muốn Sinh Tiểu Bảo

Chương 32: 32: Tấm Lòng Của Một Người Mẹ





Một dòng máu tươi chảy ra từ bụng anh.

Máu làm ướt đẫm áo sơ mi trắng nhuộm đỏ.

Gương mặt góc cạnh điển trai dưới cái ánh sáng hiu hắt của đèn đường bỗng trở nên xanh xao hơn.

Máu.

Một vũng máu nhầy nhụa chảy xuống mặt đường trơn trượt.

Làn da trắng ngần dần chuyển sang xanh xao.

Đôi môi đỏ hồng không còn sắc nhưng ánh mắt vẫn lạnh như hàn băng vĩnh cửu.

Bách Hào đỡ lấy anh, đôi mắt lo lắng nhìn vết đâm ở bụng.

Đôi bàn tay lạnh giá nhuộm máu tanh, anh khó chịu gục hẳn xuống.1
- Thiếu gia, thiếu gia.

Đôi mắt anh dần mờ đi.

Phía trước hiện lên hình ảnh của một người con gái.

Dáng vẻ mảnh mai, mái tóc dài buông xoã.

Anh không thể nhìn thấy cô ấy là ai.

Trước mắt như có một lớp sương bao phủ mà che đi tầm nhìn.

Cô gái ấy cứ mãi xa dần rồi trở thành một màn đêm không lối thoát.

Cô ấy là ai? Anh không biết.

Trong tâm trí lúc này chỉ còn đọng lại hình ảnh một đêm mưa.

Cái miền kí ức mà anh đã cố quên bỗng ùa về.

Một đứa bé, trạc năm tuổi đi bên cạnh một người phụ nữ.

" Mẹ.


"
Anh cất giọng gọi bà trong đêm mưa giá buốt.

Không ai nghe.

Không ai đáp.

Anh thẫn thờ đứng ở lề đường nhìn.

Người phụ nữ kia chính là mẹ anh còn cái đứa bé trạc năm tuổi ngây ngốc đi bên cạnh bà là anh.

Vào cái đêm hôm đó.

Một đêm đông giá lạnh.

Anh nép mình bên cạnh bà để mặc cho nước mưa thấm đẫm đôi vai gầy.

Bà che cho anh, bà không dám rời mắt khỏi anh dù chỉ một giây.

Mưa bắt đầu nặng hạt hơn.

Tiếng mưa đập xuống đường cao tốc tạo ra những âm thanh chói tai.

" Vũ, con nghe lời mẹ, mặc áo này vào.

"
" Nhưng đây là áo khoác của mẹ mà.

Trời lạnh như này, không có áo khoác mẹ sẽ cảm mất.

"
" Mẹ không sao.

Thiên Vũ ngoan, mau mặc vào đi con.

"
Bà cởi áo khoác ra mặc lên người cậu bé.

Thân hình gầy còm ốm yếu ẩn hiện sau lớp vải mỏng.

Gương mặt bà xanh xao, những giọt nước mưa làm nhoà đi nước mắt.

Bà cố gắng dắt cậu bé kia đi tìm xe, cố cứu lấy đứa con đầu lòng của mình.

Nhưng trên đoạn đường cao tốc này không có lấy một bóng người.

Không gian như lặng im, cảnh vật như đứng nhìn hoàn cảnh éo le của bà.

Bước chân mệt mỏi lê lết trên đường đất, cả một đoạn đường dài không có xe cũng chẳng có nhà dân.

Mưa lạnh rơi trên đôi vai gầy của người mẹ tần tảo.

Bà nhìn xuống cậu bé đang nắm chặt lấy tay bà mà nuốt nước mắt vào trong.

" Mẹ...!"
Anh đứng bên đường nhìn bóng dáng bà đi xa dần.

Bước chân gấp gáp chạy đuổi theo để bắt lấy cái bóng hình anh luôn ao ước gặp lại.

Bà ở ngay trước mắt anh nhưng ngay lúc này lại như xa tận chân trời.

Mưa ngày một nặng hạt hơn.

" Rào...!rào.

"
Đến cả thời tiết cũng chống lại người phụ nữ này.

Bà gạt nước mắt trên khoé miệng.

Mặn chát.


Cay nồng.

Bà không phải người đơn độc.

Bà có chồng.

Nhưng ngay chính cái lúc bà cần ông ta nhất thì ông ta lại đang hoan ái cùng người phụ nữ khác.

Bà không trách ông.

Chỉ trách rằng số phận hẩm hiu, trách sao ông trời khéo trêu đùa.

Bước chân bà chậm lại rồi dừng hẳn bên đường.

Người phụ nữ mạnh mẽ ấy đưa tay ôm cậu bé kia vào lòng.

Đến cuối cùng, khi sinh mạng sắp không giữ được nữa bà vẫn muốn đứa con trai của mình được sống sót.

Bàn tay lạnh như đá nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu bé mà truyền hơi ấm.

Ánh mắt yêu thương nhìn cậu.

" Vũ, mẹ yêu con...!"
" Con cũng yêu mẹ.

"
Cậu bé ngây thơ kia ôm lấy cổ bà.

Trong màn đêm tối mù mịt, hạt mưa như dập tan sinh mệnh của con người.

Từ xa, bà nhìn thấy ánh sáng đèn của một chiếc xe.

Ý chí sống lại vùng dậy, bà lê lết cố bò ra đường để với tay gọi chiếc xe kia.

Nhưng cuộc đời trớ trêu, chiếc xe không có mắt đã đâm thẳng vào người mẹ đáng thương.

Bà đâu biết rằng người ngồi trên xe là thuộc hạ của ả tình nhân đang nằm trên giường chồng bà.

Cuộc sống đầy khắc nghiệt này, bà không muốn ở lại nữa.

Nhưng con trai bà, nó sẽ sống sao khi không có bà ở bên.

Bà vẫn ôm chặt cậu bé không buông mặc cho nhịp tim đang dần chậm lại.

Hơi thở yếu ớt không giữ nổi mạng sống mong manh.

Máu tươi chảy xuống.

Cánh tay bà yếu dần rồi buông lỏng.

Cả cuộc đời cố gắng, đến bây giờ đã có thể an nghỉ.


Nhưng lòng bà vẫn canh cánh một nỗi lo.

" Thiên Vũ, con trai của mẹ.

Con nhất định phải sống thật tốt.

Cho dù ở phương trời nào mẹ cũng vẫn dõi theo con.

"
Nước mắt bà lăn dài.

Nóng ẩm.

Nhưng nước mưa lạnh giá đã hoà tan nó, hoà tan cả tấm lòng của một người mẹ.

Máu chảy thành từng vũng.

Trên con đường cao tốc, người ta nhìn thấy một chiếc xe ôtô phóng vụt qua, cướp đi sinh mạng của một người mẹ.

" Mẹ, MẸ ƠI, MẸ.

"
Anh gào thét chạy lại bên cạnh bà.

Anh muốn chạm vào bà nhưng cả người như vô hình.

Khoảnh khắc cánh tay anh xuyên qua người bà, anh như chết lặng.

Đây là kết thúc sao? Đây là dấu chấm hết sao? Không.

Đây là mở đầu.

Mở đầu cho một cuộc chiến không tên.

Nước mưa hoà lẫn tình thương của một người mẹ yêu con tha thiết.

Trên đời này làm gì có người mẹ nào không yêu con.

" Mẹ...!".