Sủng Vợ Tận Trời: Phu Nhân Muốn Sinh Tiểu Bảo

Chương 62: 62: Lời Nhắn Của Anh





Vừa nói anh vừa nhìn vào túi xách của bà ta như muốn nói rằng " bà mau trả lại tập tài liệu cho Mạc Thiên, thứ đó không thuộc về bà.

" Lăng Minh Hạ nghe anh nói liền giật mình mà quay lại.

Bà ta nhìn vào sấp tài liệu dày bên trong túi xách của mình rồi cười lớn.

- Trả? Mày đang nằm mơ sao? Có tên trộm nào sau khi đi ăn cắp lại trả lại đồ cho chủ của nó không? Có bản lĩnh thì tới đây mà lấy.

Nhưng trước khi lấy được…
Bà ta vừa nói vừa quay lại nhìn ba trăm tên tay sai dưới trướng Lăng gia.

Tất cả như hiểu ý mà tiến lên đứng gần bà ta.

Ánh mắt Lăng Minh Hạ một lần nữa lại nhìn về phía anh như đang thách thức.

Chân mày nhẹ nhếch lên, bà ta khoanh tay trước ngực mà nói.

- Phải vượt qua bức tường thành này.

Nếu như vượt qua được thì nó là của mày.

Bà ta cầm tập tài liệu lên mà đưa qua đưa lại.

Thách thức anh sao? Được, vậy thì anh sẽ chơi với bà ta.

Từng tên một lao lên trong chớp nhoáng liền bị anh hạ gục.

Thấy vậy mấy chục tên liền lên cùng một lúc.

Trong từng góc tối của nhà kho, người của Fenisk nhanh chóng ào ra ngoài để trợ giúp anh.


Cuộc ẩu đẩ này chỉ có duy nhất một mình Lục Kiều là đang chui lủi trốn trong một góc tối.

Lăng Minh Hạ ung dung ngồi dở tập tài liệu của Mạc Thiên ra xem.

Trong lòng đã chắc chắn rằng anh không thể đấu lại hơn ba trăm người của Lăng gia nên bà ta vẫn cứ ung dung ngồi xem.

Từng người từng người một lên liền bị anh hạ gục.

Nhưng bên cạnh đó cũng là biết bao nhiêu vết thương hằn in lại trên cơ thể.

Thiên Vũ dừng lại đứng trong một góc tường rồi thở dốc.

Nếu để lại quá nhiều vết thương thì nhất định cô sẽ lo lắng.

" Nhã Kỳ, đợi anh, anh sắp về rồi, nhất định anh sẽ bình an trở về.

"
Một tên đàn em của Lăng gia chạy lại, trên tay có cầm một con dao sắc nhọn.

Hắn ta như không kiểm soát được mà cứ vậy nhằm đến anh mà đâm.

- Mau giết nó cho ta.

Lăng Minh Hạ ở bên kia vốn đã chẳng thể chờ đợi thêm.

Bà ta mất kiên nhẫn mà hét lên ra lệnh cho đám người kia.

Tầm hai đến ba mươi người vừa nghe được lệnh của bà ta liền quay người chạy về phía anh.

Thiên Vũ thở dốc, rút trong áo khoác ra khẩu súng đã chuẩn bị sẵn rồi bắn từng tên một.

Anh lau đi vệt mồ hôi hoà cùng máu trên gương mặt rồi lại chạy đi.

Vừa chạy anh lại vừa quay người lại để xử lí đám người kia.

Đến khi số người còn lại chỉ tầm một trăm người thì bên anh cũng đã chỉ còn lại chục người.

Số lượng chiếm áp đảo, nhân lực cũng không còn sức.

Tim anh đập mạnh rồi thở dốc ra từng đợt.

- Sao nào? Đã chịu thua chưa hả thằng nhãi ranh?
Lăng Minh Hạ khoanh tay đi đến trước mặt anh.

Cả người bị những vết thương chằng chịt, đôi mắt nhuốm màu máu.

Anh thở gấp, cúi người xuống rồi chống tay lên đầu gối.

- Thua? Ha, bà đánh giá tôi thấp vậy sao?
Anh lau đi vệt máu trên khoé miệng rồi cố gắng đứng thẳng dậy.

Cả người anh nghiêng ngả, lảo đảo như muốn ngã.

Chẳng hiểu sao trong lòng anh lại có chút lo lắng như vậy.


- Vẫn còn cứng miệng được sao? Người đâu, xử nó cho tao.

- Vâng.

Sau câu nói của bà ta là hàng loạt con người lao về phía anh.

Thiên Vũ và đến cả Bách Hào đều đã thấm mệt.

Nhưng lúc này chẳng ai trong số họ là muốn bỏ cuộc.

Một lần nữa anh lại tiếp tục lao vào giữa dòng người đông như kiến.

Thiên Vũ từng phát súng một hạ từng tên.

Bước chân anh rã rời, cả người như không còn sức lực mà chống lại.

- Để xem mày còn chống lại tao được bao lâu nữa.

Bà ta cười lớn, đứng một bên xem kịch hay.

Chỉ biết rằng giữa dòng người ngổn ngang kia là một người con trai đang ra sức chống lại họ.

Ở một nơi khác, Nhã Kỳ nhíu mày, cả cơ thể nặng nhọc như rã rời mà mở mắt ra.

Anh sao lại làm dai sức đến vậy cơ chứ? Đúng là mệt chết cô rồi mà.

Ánh mắt nhìn sang phía bên cạnh rồi lại nhìn về hướng cửa sổ.

" Đã là tối rồi sao? Thiên Vũ đâu? "
Cô nhìn xung quanh tìm kiếm hình bóng của anh nhưng lại không có.

Chẳng phải lần nào ân ái xong anh cũng đều ở bên cô sao? Lần này ngay cả trong phòng tắm cũng chẳng có.

Nhã Kỳ động đậy, phía dưới lại truyền đến cái cảm giác ê buốt đến đau nhói.

Cô nhíu mày, cố gắng rời khỏi giường rồi đi đến bên bàn.

Hai chân cô run run bật điện lên.


- Gì đây?
Ánh mắt cô bất chợt bắt gặp tờ giấy anh để lại trên bàn.

Cô do dự một chút rồi mới mở ra đọc.

" Anh biết là khi vợ dậy không có anh ở bên sẽ rất buồn.

Cho anh xin lỗi vợ nhé, anh có việc phải đi gấp.

Khi về anh nhất định sẽ tạ lỗi với vợ mà.

Khi nãy anh làm có hơi quá nếu như vẫn đau thì vợ uống thuốc anh để trong ngăn bàn nhé.

À đúng rồi anh có nấu cháo và ép nước cam để trong tủ lạnh cho vợ đấy.

Vợ đói rồi đúng không? Vợ xuống dưới tủ lấy cháo hâm nóng lại nhé.

Yêu vợ.

"
Cô bỗng mỉm cười, đặt tờ giấy xuống bàn rồi mở tủ ra.

Đúng thật là có thuốc.

Cô lật mặt sau đang tính uống lấy hai viên thì thấy lời nhắn.

" Uống một viên thôi, vợ lại tính uống hai viên đúng không? "
Cô bật cười lớn, bóc lấy một viên thuốc rồi lắc đầu.

- Anh có cần phải làm vậy không chứ?.