Có lẽ đời này, anh đều chưa từng nghĩ mình sẽ bị một người phụ nữ níu lấy cổ áo đòi nợ, cảm giác này, thật sự không biết hình dung như thế nào.
Minh Hạo Thiên cúi đầu liếc mắt nhìn đôi tay nhỏ bé túm lấy cổ áo anh, lúc ngẩng đầu vừa vặn chạm phải cặp mắt sáng trong của cô, đột nhiên, trái tim giống như chuyển qua một vòng rung động, bắt đầu tràn ra ấm áp.“Cô...”“Thật náo nhiệt!” Đúng lúc này, trước cửa phòng bao có mấy người đi vào, Huyền Vũ Thác Hàn tỏ vẻ lạnh lùng âm trầm quét mắt nhìn tay hai người, đáy mắt thâm thúy bôi lên một tầng lạnh lẽo.Khuôn mặt tuấn tú của Minh Hạo Thiên [email protected] vẫn lạnh lẽo như vậy, quét mắt nhìn Huyền Vũ Thác Hàn đi vào cửa, tay của anh rất thuận theo tự nhiên ôm lấy eo nhỏ của người phía trước, tình huống nhất thời kia, giống như một hình ảnh ấm áp đạo đức giả.Người phụ nữ chết tiệt kia, tay nắm chặt thành quả đấm, mất tích hai ngày, bây giờ lại cứ để cho đàn ông ấp ấp ôm ôm, nhìn thấy tay trên eo cô, Huyền Vũ Thác Hàn cảm giác trong lòng giống như cắm một cái gai, chướng mắt vô cùng rồi.Mà La Vũ Hiên đi theo sau lưng anh, khi nhìn thấy Xá Cơ Hoa thì cũng giật mình một cái.“Hội trưởng Minh thật sự có nhã hứng, tới nói chuyện làm ăn mà vẫn mang theo người ngoài ở đó.” Huyền Vũ Thác Hàn ngồi đối diện bọn họ, tròng mắt đen thâm thúy lạnh lẽo xấu xa nhìn bọn họ.Nhưng Minh Hạo Thiên lại nở một nụ cười yếu ớt, cũng không trả lời anh.Sao người đàn ông chết tiệt này lại tới? Mẹ nó, ánh mắt như vậy là gì? Lúc Xá Cơ Hoa nhìn thấy anh, chỉ đờ bờ liếc anh một cái, dù sao cô nghỉ phép, coi như không biết, dù sao hôm nay cô nhất định phải cầm lại món ‘tiền mồ hôi nước mắt’ này.“Anh...”Minh Hạo Thiên che cái miệng nhỏ nhắn mở ra của cô, tay ôm eo nhỏ của cô kéo dựa vào trong ngực mình, vụng trộm ôm lấy cô một chút cúi đầu đến gần bên tai cô.“Mỗi tháng tôi cho em năm trăm ngàn, để làm hộ vệ cho tôi được không?” Hơi thở ấm áp phả ra bên tai cô, Xá Cơ Hoa vốn định nói điều gì, khi giọng nói khẽ khàng truyền tới bên tai, lập tức dừng lại.“Cái gì?” Một phát kéo tay anh ra kêu lên.Năm năm năm trăm ngàn? Tiền Đài Loan? Yên Nhật? Hay là nhân dân tệ? Trợn to tròng mắt suýt chút nữa lòi khỏi mắt rồi.“Mỗi tháng năm trăm ngàn nhân dân tệ, có muốn suy tính một chút không?” Minh Hạo Thiên liếc nhìn sắc mặt tối tăm của Huyền Vũ Thác Hàn, tuyệt đối không kiêng dè mà hỏi.“Còn suy tính cái gì? Tôi làm.” Cũng không phải ngu, trời ạ, giàu rồi giàu rồi, năm trăm ngàn, làm một tháng đã đủ tiền nhà người thường vất vả cả đời kiếm.Xá Cơ Hoa nhất thời hưng phấn một phát bám lấy trên bả vai anh, trên mặt cười đến mức ngay cả mắt chỉ còn dư lại một khe hở ha ha nó, “Ha ha, tôi biết ngay trai đẹp là người có đôi mắt tinh tường nhìn anh hùng, xem ra tôi thật sự không nhìn lầm người, Hạo Thiên, anh yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây, tôi tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ kẻ nào động tới anh dù chỉ một cọng tóc gáy.Đủ phóng khoáng đi! Chỉ có điều mới vừa rồi không biết là ai còn níu lấy cổ áo người ta ác thanh ác khí * đòi nợ ấy.(*) ác thanh ác khí: giọng nói tức giận và lời lẽ nặng nề.Sa Quỷ Sa U ở bên cạnh lập tức vạch đen thẳng tắp, nghe được lời cô nói, cũng chỉ thiếu điều không co quắp khóe miệng thôi.“Xá Cơ Hoa, cô có cần giải thích với tôi một chút không, đang trong giờ làm việc sao cô lại ở chỗ này?” Huyền Vũ Thác Hàn bị coi là trong suốt hồi lâu, tròng mắt đen nguy hiểm nhìn cô gái gần như vui mừng quá mức kia.