Suỵt! Ngoan Ngoãn Chút Nào

Chương 16: Bắt chuột




Đặng Tần Nhiên không chỉ kinh doanh ngọc trai đá quý, mà anh còn kinh doanh sòng bạc, quán bar, còn tham gia vốn vào công ty nước ngoài, mặc dù ba mẹ mất sớm nhưng với sự tự lập và đầu óc thông minh tuy duy nhạy bén, anh từng chút từng chút xây dựng lên sự nghiệp của riêng mình.

Dưới trướng Đặng Tần Nhiên có ba đàn em mà anh tin tưởng nhất.

Triệu Kỷ, Phùng Trường Khánh, Nguyễn Quy Nhật.

Triệu Kỷ được anh giao cho công việc quản lý chính trong hoạt động của Phong Đông, người em theo Đặng Tần Nhiên lâu nhất 17 năm, là người khôn khéo, biết ứng đối mọi tình huống, cũng là người giỏi nhìn sắc mặt của Đặng Tần Nhiên nhất.

Phùng Trường Khánh phụ trách quản lý các sòng bạc, quán bar. Tính cách hướng ngoại, hoạt ngôn, rất giỏi dùng súng.

Nguyễn Quy Nhật phụ trách xử lý các công vụ dùng vũ lực, quản lý vũ trang chính, tình cách tuy nóng nẩy nhưng trình độ võ thuật rất được, ở Phong Đông Anh ta chỉ đánh thua mỗi Đặng Tần Nhiên thôi.

......................

Đồng Nai

Sòng bạc X

Đặng Tần Nhiên đứng trên lầu hai nhìn xuống, bên cạnh là Phùng Trường Khánh và mấy đàn em. Anh hóa trang thay đổi khuôn mặt của mình, anh đang chờ những con chuột xuất hiện.

Anh vịn hai tay lên thanh gỗ mịn, ánh mắt chăm chú nhìn hoạt động náo nhiệt ở dưới.

Phùng Trường Khánh bình thường phụ trách quản lý nhiều nơi, nghe anh nói xuống đây anh ta đã lập tức xuống đây liền, dù sao nếu có chuyện gì xảy ra anh ta cũng kịp thời ứng phó được.

“ Tình hình bữa giờ sao rồi? “

“ Đều hoạt động bình thường anh à, em luôn luôn để ý từng chút một anh yên tâm. “

“ Chú mày nhớ quy tắc của mình chứ? “

“ Nhớ chứ! Không gian lận, không ép bức không tiếp người không đủ điều kiện. “

Làm việc với anh phải theo quy tắc, bất kỳ ở trong sòng bạc hay là quán bar, hay là lúc nhận đơn hàng đều phải kiểm tra kĩ càng đúng quy tắc mới làm, đúng quy tắc mới nhận.

Ở chỗ của anh nói không với, gian dối, lộng quyền, nếu có người nào phạm vào kết cục phải nhận là Hình Bang.



* Hình Bang: là hình phạt theo môn quy thuộc băng Phong Đông tự sáng tạo nên. *

Ánh mắt anh dừng lại ở một hướng, đã xuất hiện rồi, anh cong môi cười nhạt, ngón tay phiêu du gõ nhẹ lên thanh gỗ mấy nhịp.

Phùng Trường Khánh theo ánh mắt của anh, anh ta nhìn thấy một người thanh niên bên ngoài ăn mặc chỉnh chu ngồi chơi bài, nhưng ánh mắt lại gian manh ra tín hiệu với người phát bài, hai người im lặng quan sát.

Chơi mấy ván liên tiếp người đàn ông đều ăn trọn, Phùng Trường Khánh theo Đặng Tần Nhiên đi xuống, anh đến gần bàn chơi, vờ tự nhiên như một người khách chơi thực thụ.

Đặng Tần Nhiên lướt mắt nhìn qua Phùng Trường Khánh. Anh ta nhận được mệnh lệnh lập tức tiến tới nắm lấy bàn tay của người đàn ông, vạch tay áo lên lộ ra hình xăm lá trúc trên cổ tay.

Nháy mắt Phùng Trường Khánh bị người thanh niên rút dao găm từ người ra, lưỡi dao sắc bén lướt qua cái cổ của Phùng Trường Khánh, anh ta phản ứng nhanh liền hạ người tránh được.

Hai người cứ thế lao vào một trận cận chiến, những người xung quanh bị một màn kinh động này dọa cho sợ hãi lùi xa ra tụ một chỗ tránh né.

Trong lúc cuộc chiến diễn ra gây cấn, người phụ nữ chia bài đã bắt đầu hành động, Đặng Tần Nhiên để ý cô ta từ lâu, cây súng vừa định bóp cò nhắm đến Phùng Trường Khánh đã bị anh dùng một đồng tiền vàng phá vỡ.

Anh dùng lực tác động lên đồng tiền vàng, nhắm chuẩn xác vào bàn tay đang cầm súng của người phụ nữ, cô ta nhìn bàn tay đang run rẩy của mình kinh ngạc phát hiện ra sự hiện diện của anh.

Người phụ nữ muốn lấy lại cây súng dưới đất nhưng mà Đặng Tần Nhiên đã xuất hiện trước mặt cô ta, chân anh giậm lên cây súng, tay anh cầm súng dí vào đầu cô ta.

Thế cục đã định, đã dám bước vào đây gặp phải anh muốn ra chỉ có hai con đường, một là tàn phế hai là chết.

.....

Đặng Tần Nhiên bước ra từ căn phòng, Phùng Trường Khánh bên cạnh đưa chiếc khăn lụa cho anh.

Chiếc khăn lụa màu xanh rất nhanh đã nhuốm lên màu đỏ thẫm, anh ung dung lau sạch máu trên tay của mình.

“ Anh bọn chúng nên xử lý thế nào? “

“ Đến từ chỗ nào thì đem quăng về đó. “

“ Anh sao biết chúng sẽ đến vậy? Em còn không phát hiện ra cũng may có anh, nếu không lần này không biết hậu quả sẽ thế nào nữa. “



Đặng Tần Nhiên trả lại chiếc khăn vào tay Trường Khánh, chậm rãi bước đi, sao mà anh không biết được chứ, dù gì đã chết một lần rồi.

Ở kiếp trước là bên anh tổn thất, cuộc ám sát này làm Trường Khánh bị mù một bên mắt, đàn em thì người chết người bị thương, lần này anh đã xử lý tất cả một mẻ, không chỉ bắt được hai tên mà còn lôi ra được mấy kẻ nội gián.

Anh giao việc còn lại cho chú em xử lý, một mình tự lái xe về Sài Gòn, lúc đến nơi đã là hơn 2 giờ chiều.

Đặng Tần Nhiên đi đến tiệm thú cưng, anh muốn mua một em cún tặng cô Tâm Châu nhà anh, kiếp trước anh cũng mua tặng cho em một bé cún, Tâm Châu rất yêu thích chăm cún, mọi sở thích của cô anh đều ghi nhớ.

Anh đi một vòng ngắm nhìn một lượt, anh dừng lại ở một bé chó con màu trắng sữa, bé cún có bộ lông rất đẹp, đặc biệt thu hút ánh là đôi mắt màu xám trong veo, bé cún chủ động tiến lên dụi cái đầu nhỏ mềm mại của mình vào bàn tay của anh.

Hành động này quá đỗi đáng yêu khiến anh bật cười, anh hai tay ôm bé cún lên ngắm nhìn.

Một lúc sau anh xách chiếc cặp nhỏ bên trong đựng bé cún đi ra, anh đã mua tất cả mọi thứ để chăm sóc cún, cô chủ tiệm đã gói gọn vào một chiếc thùng giấy bỏ vào cốp xe cho anh.

Mang theo bé cún Poodle anh lái xe đi thẳng tới nhà của Phạm Tâm Châu.

Tiếng chuông cửa vang lên, Phạm Tâm Châu đang bận rộn với công việc chuẩn bị nguyên liệu bán trà sữa, cô từ trong nhà chạy ra cổng.

“ Chào em, anh về rồi đây. “

Cô mở cổng cho anh vào, bất ngờ cô được anh nhét cho chiếc cặp nhỏ.

Khi nhìn thấy bé cún xinh xắn bên trong cô bất ngờ đến kêu lên một tiếng.

“ Oah! Đây là... đây là...anh tặng cho em ư? “

“ Ừm! Anh đã nói sẽ có bất ngờ cho em mà, sao con chó này em thích không? “

Tâm Châu vui mừng ra mặt, cô gật đầu lia lịa, cô trước giờ luôn muốn nuôi một em cún, nhưng mà đến nay vì một số lý do nên chưa nuôi được em nào, ấy thế mà bây giờ anh lại tặng cho cô một bé, sao anh biết cô thích cún nhỉ?

“ Sao anh lại biết em thích nuôi chó? Mà đây là giống chó gì vậy anh? “

“ Mọi điều liên quan tới em anh đều biết, con này là giống Poodle ấy, anh thấy nó dễ thương quá nên mua. “

Cô vui vẻ mang em chó vào nhà, anh cũng đi theo sau bưng chiếc thùng đựng đồ chăm sóc vào.