Sau khi bác sĩ tới khâu lại vết mổ ở bụng cô, Đặng Tần Nhiên cầm lấy quần áo mới tự tay thay cho cô, xong rồi thay cho cả em bé nhỏ.
Anh nhờ người trang điểm cho cô thật xinh đẹp, anh muốn bảo bối của mình khi ra đi cũng phải thật đầy đủ chỉnh chu.
Tận mắt chứng kiến hai mẹ con nhập hòm tới lúc chôn cất đoàn hoàng.
Anh khuỵu gối trước mộ của cô, bó hoa cúc trắng được bọc kĩ trong giấy, anh nhẹ nhàng đưa tay lên bia mộ vuốt ve bức ảnh, miệng cong lên cố gắng gượng ra nụ cười, giọng nói trầm ổn cất lên giữa cái khí trời lạnh lẽo.
“ Em biết không? Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là khi nào...chắc em không nhớ nhỉ... nhưng mà Đặng Tần Nhiên sẽ không bao giờ quên. “
“ Chính là cái đêm định mệnh đó, khi anh rơi vào đường cùng chính là em...cô gái chính nghĩa ra tay cứu giúp anh...lúc đó em rất mạnh mẽ một mình cân mấy người...anh lúc đó đã không quên được em rồi. “
“ Nhưng mà.... bảo bối...vì sao chúng ta lại nghiệt ngã đến như thế....vì sao khi gặp lại thân phận cả hai lại khác biệt...vì sao lại là nó...vì sao em lại là bạn gái của nó? “
Ngày Nguyễn Hoài Nam dắt cô về ra mắt anh đã kinh ngạc đến mức muốn chạy trốn, vì sao người anh yêu lại là người con trai muốn cưới.
Đúng là nghiệt ngã
Cô yêu hắn?
Cười với hắn?
Còn anh thì sao?
Cô quên mất anh rồi, cô không nhận ra anh, chỉ có anh là luôn nhớ cô, âm thầm bên cạnh bảo vệ cô.
Nguyễn Hoài Nam thật ra không phải con của anh, hắn ta là con trai của ân nhân. Anh nợ họ nên nhận hắn làm con nuôi, chăm sóc và lo chu toàn cuộc sống cho hắn.
Ấy vậy mà sự tình trớ trêu này lại xảy ra với anh!
Đặng Tần Nhiên đã chấp nhận giấu đi tình cảm này, chúc phúc cho hai người.
Anh cứ nghĩ hai người sẽ hạnh phúc. Ai mà ngờ tên khốn đó lại dám ở sau lưng anh làm chuyện tổn thương cô, nhiều lần anh khuyên cô ly hôn với hắn đi.
Nhưng cô cố chấp không chịu, anh chỉ đi công tác ở ngoại thành có mấy ngày thôi mà, là anh không bảo vệ được cho cô.
Là anh cả tin, anh có nào nghĩ người con anh trai nuôi dưỡng lại là loại người biến thái như vậy!
Anh nuôi dưỡng ra một kẻ ác độc như vậy sao? Anh lo cho cậu ta chu toàn cung cấp tất cả, tại sao cậu ta lại trở thành con người như thế này?
Anh lau đi những giọt nước mắt vươn trên mi, đứng dậy quay người ra sau, nhìn trợ lý Triệu ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm.
“ Đến lúc cho bọn chúng trả giá rồi! “
“ Em đã nhốt bọn chúng lại rồi, chỉ chờ anh ra lệnh xử lý. “
Hai người rời bước khởi nghĩa trang, theo bánh xe đi chuyển đến chỗ giam bọn ác độc kia.
Mấy ngày sau
Căn phòng rộng lớn nhưng yên tỉnh đến lạ thường, mùi máu tanh hòa lẫn vào không khí rất nồng rất nồng rất tanh. Xác người nằm trên nền bê tông ngổn ngang, mấy vũng máu còn chưa khô hẵn.
Tất cả người làm tổn thương cô và bé con đều bị anh tra tấn mấy ngày nay tới chết! Chỉ còn duy nhất Đặng Hoài Nam còn thôi thóp.
Người đàn ông ngồi trên ghế lạnh lẽo nhìn cảnh tượng trước mắt, trên gương mặt lão luyện chẳng biểu thị một cảm xúc gì.
Đặng Tần Nhiên chăm chú ngắm nhìn bức hình trên tay, đây là bức ảnh Phạm Tâm Châu cười xinh đẹp nhất, lúc này cô biết mình mang thai, chính anh đã đưa cô đi khám, ngày hôm ấy hai người tận mắt nhìn thấy phôi thai qua máy siêu âm.
Anh mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng sờ chạm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, người con gái mà cả đời này anh nâng niu cưng chiều lại vì quá lương thiện mà ra đi trong uất ức.
Anh bật cười thành tiếng, nụ cười vừa chua xót vừa điên rồ.
Ánh mắt sắc bén liếc nhìn dừng lại trên người tên khốn đang vật vã trong vũng máu phía trước.
“ Cha nuôi! Cha..nuôi...con..cầu...xi n..người...tha...con...con sẽ...che..t mất...a aa đau quá đừng đá..nh..nữ..a “
Đàn em liên tục cầm roi da quất vào người hắn, hắn nằm dài trên nền bê tông lạnh lẽo như con chó sắp chết!
Một chút tra tấn như vậy đã đau rồi ư? Vậy khi Châu Bảo của anh bị hắn tra tấn, mổ xẻ, chết một cách tức tưởi oán hận thì sao, nổi đau đó tàn nhẫn ra sao? Hắn lúc đó có thương xót cho hai mẹ con của cô không?
Anh nghiến răng trừng mắt căm phẫn nhìn hắn, lôi cây súng ra không chần chừ mà bắn vào bàn tay hắn.
“ Aaaaa! Ông là đồ...ác quỷ...ác...quỷ! “
Hắn la hét nhích bàn tay bị bắn đầy máu của mình, lại cắn răng run rẩy đến mức không nói nên lời.
Nhìn kẻ trước mặt, anh một chút thương xót cũng không có! Đặng Tần Nhiên nuôi hắn hơn mười năm vì lời hứa với ân nhân mà nhận hắn làm con nuôi.
Lo cho hắn chu toàn từ cái ăn cái mặt, tiền tài vật chất sự quan tâm anh đều cho hắn. Vậy mà tên khốn kiếp này lại trở thành một tên khốn ác độc!
Anh đã nuôi ra cái loại người như vậy ư?
Đặng Tần Nhiên đi đến trước mặt hắn, không chút do dự mà đưa chân lên giẫm vào bàn tay đang rướm máu kia, từng chút từng chút nhã lực nghiền lên vết thương của hắn, nổi đau đớn bây giờ là thứ súc sinh này đáng nhận.
Mấy ngày nay anh đã bắn hắn tổng cộng 5 viên đạn.
Anh bắn một viên, lại lấy ra, rồi bắn thêm một một viên, lặp đi lặp lại, anh thuê người chữa trị cho hắn, anh không để hắn chết dễ dàng như vậy đâu!
Hắn phải cảm nhận rõ nổi đau này! Đây chính là cái giá khi hại chết Châu Bảo của anh!
Phạm Tâm Châu chính là vẩy ngược của Đặng Tần Nhiên, đến nụ cười của cô anh còn hèn mọn lén nhìn, vậy mà sao Nguyễn Hoài Nam lại có thể tàn độc đến thế? Hả?
“ Đau lắm à? Châu Bảo lúc đó còn đau đớn hơn vạn phần, em ấy vừa chịu dày vò lẫn thể xác và linh hồn! Mày biết không điều tao hối hận nhất là nhận nuôi mày! “
“ Tao cho mày tất cả tao quan tâm mày, vì mày hạnh phúc mà tao giấu đi tình cảm của mình! “
“ Sao mày lại ác độc như thế? “
“ Mày hại chết người tao yêu nhất! Cuộc đời tao vốn dĩ đã có chút ấm áp, nhưng chính mày đã hủy hoại nó! “
Đặng Tần Nhiên từ nhỏ đã là trẻ mồ côi, cả tuổi thơ sống đầu đường xó chợ, ăn không đủ mặc không vẹn. Sau này nhờ bản lĩnh của mình mà tạo lập lên Phong Đông, trở thành một lão đại đứng đầu của khối tam giác ngầm. Anh trưởng thành từ khổ cực, nước mắt và máu.
Chỉ đến khi gặp được Phạm Tâm Châu cuộc đời của kẻ vô vị lạnh lẽo mới cảm nhận được một chút ấm áp, ánh sáng.
Vì yêu mà anh chấp nhận lùi về phía sau, giấu đi cái tình cảm mảnh liệt tận sâu trong trái tim mình, với anh không phải yêu là giành lấy là có được.
Tình yêu của anh đơn giản lắm, anh chỉ mong muốn người anh yêu thương được hạnh phúc.
Nhưng mà mong ước đơn giản này, sao lại khó thành như vậy?
“ Hóa ra ông yêu cô ra nhiều đến thế cơ à! Ha Ha...ông thua rồi...ông mãi mãi thua tôi! Ông biết không...tôi đã đè cô ta bao nhiêu lần rồi...cô ta bị tôi chơi nát rồi! A Ha Ha ông sẽ không bao giờ có được cô ta, cô ta chết rồi! Ông cũng nên đi chết luôn đi. “
Hắn kênh kênh mặt lên giọng châm chọc khiêu khích, hắn biết mình sẽ không thoát khỏi tay anh được nên hắn không sợ gì nữa. Hắn có chết cũng không muốn anh sống dễ dàng!
Người cha nuôi của hắn là ai cơ chứ, là lão đại của băng Phong Đông một trong 3 thế lực ngầm lớn nhất Việt Nam này.
“ Đi chết đi! “
Viên đạn được ghim ngay giữa đầu hắn, Nguyễn Hoài Nam chết không kịp nói gì.
Sau khi kẻ cuối cùng chết lòng anh cũng tan theo, anh ngẩn mặt lên trời bật cười thành tiếng.
Giọng cười nghe rất điên rồ, cả người anh như trút bỏ được gồng xích anh chưa bao giờ cảm thấy người anh nhẹ nhỏm như vậy.
“ Kết thúc rồi! Bảo bối em đợi anh! Anh rất nhanh sẽ tìm được em! “
Anh dứt khoát đưa súng lên chỉa súng vào một bên đầu, tiếng súng lần nữa lại vang lên, một phát xuyên đầu.
Thì ra cái chết là như thế này, viên đạn xuyên quá nhanh anh không thấy đau đớn gì, anh chỉ cong môi mỉm cười, nụ cười hạnh phúc cuối cùng, đôi mắt anh nhắm lại cơ thể ngã chạm đất.
Đặng Tần Nhiên cuối cùng cũng vui vẻ mà đi tìm Châu Bảo của mình.
Dòng máu đỏ tươi chảy ra nhuộm hết một khoảng nền nhà!
KHÔNG!!!
Phạm Tâm Châu giữa khoảng không hét lên nhưng chẳng ai nghe thấy! Theo giọt nước mắt rơi xuống, Phạm Tâm Châu cũng tan biến theo!